Khởi La lại nằm mấy ngày mới tỉnh táo. Nàng mơ thấy rất nhiều cảnh tượng liên quan tới kiếp trước: Phụ thân, kế mẫu, còn có hắn. Trong mộng, hắn giục ngựa tới tìm nàng, gào tên của nàng ở bên vách núi nhưng chỉ có gió lạnh rít gào đáp lại.
Nàng biết chỉ là giấc mộng, hắn sẽ không đến đâu, nhưng lúc tỉnh lại vẫn lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ vốn dĩ là người khó ở bên nhau nhất. Xem như là một giấc mộng phù du tan biến cùng kiếp trước của nàng thôi.
Quách Nhã Tâm ngày ngày thắp hương bái Phật, nhìn thấy cuối cùng Khởi La cũng khỏe thì muốn tới chùa Phật Quang ở ngoài thành trả lễ. Khởi La cũng đang muốn ra ngoài nên xin Quách Nhã Tâm cho đi cùng. Quách Nhã Tâm không chịu được nàng liên tục cầu xin, lại được Chu Minh Ngọc cho phép nên cuối cùng đồng ý.
Trưởng Công chúa biết chùa Phật Quang hương khói linh nghiệm nên dẫn Chu Cảnh Vũ và Chu Thành Bích đi cùng.
Quách Nhã Tâm và Khởi La ngồi chung một kiệu. Quách Nhã Tâm tết các kiểu tóc xinh đẹp cho Khởi La, hỏi Khởi La thích cái nào.
"Mẹ tết đẹp quá, con thích hết." Khởi La sờ bím tóc xinh đẹp rồi rụt rè hỏi: "Mẹ, tổ mẫu sẽ ở tới khi nào?"
"Chắc là đầu xuân năm sau, chờ tứ ca con chính thức thi vào thư viện Ứng Thiên."
Khởi La há to miệng: "Còn phải thi vào thư viện á?"
Quách Nhã Tâm ôm nàng cười nói: "Nếu là thư viện bình thường tất nhiên không cần. Nhưng thư viện Ứng Thiên thì lại khác, nó là thư viện Hoàng thượng ban thưởng hoành phi quan học "Bác diên chúng sinh, giảng tập thậm thịnh [*]". Các tiên sinh ở trong đó rất uyên bác, từng có mấy vị tiến sĩ, con cháu quan gia đều cố gắng để vào đó." Trong đầu của bà hiện lên một bóng hình, cười tự giễu: "Giảo Giảo còn nhỏ, chắc nghe không hiểu những thứ này. Tóm lại tứ ca của con muốn vào thư viện thì phải tốn công sức đấy."
[*] 博延众生, 讲习甚盛: Thu nhận chúng sinh, dạy học cực thịnh.
Khởi La không thích Chu Cảnh Vũ và Chu Thành Bích, cảm thấy bọn họ rất khinh người. Dù sao nàng cũng không chơi với bọn họ nên bọn họ thích ở bao lâu thì ở.
Chùa Phật Quang hương khói thịnh vượng, trụ trì Pháp Hoa quen Quách Nhã Tâm nên tất nhiên cũng biết thân phận của Trưởng Công chúa. Ông lệnh cho tăng lữ trong chùa làm sạch Đại Hùng bảo điện, dành riêng cho người Chu gia sử dụng. Quách Nhã Tâm đỡ Trưởng Công chúa quỳ lên bồ đoàn trước rồi mới quỳ gối bên cạnh Trưởng Công chúa.
Chu Thành Bích lắc tay Chu Cảnh Vũ nói: "Ca ca, nơi này chẳng thú vị gì cả! Chúng ta ra sau núi chơi nhé?"
Chu Cảnh Vũ vốn cũng buồn chán muốn ch3t, không chịu được Chu Thành Bích nhõng nhẽo nên nói một tiếng với Trương ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa. Trương ma ma yên lặng chờ Trưởng Công chúa rút quẻ xong mới tiến lên ghé tai bà bẩm báo. Trưởng Công chúa gật đầu nói: "Để bọn nó đi, bảo hạ nhân trông coi kỹ là được."
Chu Cảnh Vũ và Chu Thành Bích được cho phép thì hào hứng chạy ra ngoài chơi, mà Khởi La còn cúi đầu ngồi thiền. Quách Nhã Tâm căn dặn Từ ma ma: "Ngươi cũng dẫn tiểu thư ra ngoài dạo chơi đi, chỉ là đừng đi xa."
"Vâng." Từ ma ma kéo Khởi La đi ra ngoài.
Hiện tại Khởi La nhức đầu nhất là cơ thể này thật sự quá yếu, cứ hai ba ngày lại sinh bệnh. Đại phu kê cho nàng mấy đơn thuốc bổ, còn dạy nàng Ngũ Cầm Hí [*], về sau nàng phải kiên trì tập luyện mỗi ngày và phải ăn nhiều hơn chút. Chẳng dễ dàng gì sống lại một kiếp người, nàng cũng chẳng muốn mất sớm.
[*] Cách tập thể hình truyền thống của Trung Quốc.
Cách đó không xa có tiếng mắng chửi của Chu Cảnh Vũ: "Đánh ch3t thứ thấp hèn không có mắt này cho ta! Đánh mạnh vào cho ta!" Sau đó là một loạt tiếng quyền cước đấm đá.
Khởi La ngẩng đầu nhìn Từ ma ma: "Hình như Tứ ca đang đánh người, chúng ta có nên qua xem sao không?"
Từ ma ma vốn không muốn đi trêu chọc Chu Cảnh Vũ, nhưng mà nơi này là chốn Phật môn thanh tịnh, ngộ nhỡ xảy ra án mạng sẽ không hay. Bà dắt Khởi La đi qua thì thấy trên bàn đá bên ngoài bức tường đỏ có một người cao gầy cuộn tròn người, bốn năm gia đinh vây quanh hắn đấm đá, người kia ôm đầu không kêu một tiếng nào.
Chu Cảnh Vũ hình như còn chưa hết giận, lớn tiếng nói: "Đánh! Xương cốt cứng lắm, đánh cho tới khi hắn cầu xin tha mới thôi."
Một người hầu quỳ gối bên cạnh, dập đầu nói: "Vị công tử này, công tử nhà ta không cố ý va vào ngài, cầu xin ngài buông tha cho công tử nhà ta!"
Chu Cảnh Vũ đâu chịu nghe, tự mình đi tới đạp mạnh vào người kia hai cái, có một cái còn bị người hầu cản lại.
Từ ma ma trông thấy người hầu kia thì giật mình, vội vàng chạy tới kêu: "Đừng đánh nữa! Mau đừng đánh nữa!"
Khởi La cũng theo tới, Từ ma ma quỳ gối xuống trước mặt Chu Cảnh Vũ nói: "Tứ công tử, đây là Lục công tử! Không đánh được, không đánh được đâu!"
Chu Cảnh Vũ như nghe một chuyện cười: "Lục công tử cái gì? Hắn mặc như thế này cũng xứng gọi là công tử à?"
Người trên đất run rẩy nói: "Mạng Lục Vân Chiêu rẻ mạt, ngươi muốn lấy cũng được."
Khởi La chấn động trong lòng, Lục Vân Chiêu!? Nàng nhớ rõ trong năm Nguyên Quang, có một Tể tướng tiếng tăm lừng lẫy, là quyền thần được gia phong Thụy Quốc công cũng tên Lục Vân Chiêu. Có phải trùng tên trùng họ hay không? Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng nàng biết rất ít chuyện liên quan tới vị Tể tướng kia. Nhưng ngộ nhỡ phải thì sao?
Người hầu và Từ ma ma bên kia không ngừng cầu xin, Chu Cảnh Vũ lại không chịu buông tha. Chu Thành Bích ở bên cạnh thờ ơ nhìn, còn như cảm thấy rất thú vị.
"Tứ ca, huynh thả người ta ra đi." Khởi La mở miệng nói.
Chu Cảnh Vũ tức giận nói: "Hắn đáng đánh, ta thích đánh đấy! Chu Khởi La, ta cảnh cáo muội đừng xen vào việc của người khác!"
Khởi La không chút yếu thế trả lời: "Nếu như huynh không thả người ta ra thì ta sẽ nói cho cha mẹ và tổ mẫu biết huynh ức hiếp người khác! Đến lúc ấy tổ mẫu lại phạt huynh quỳ cho xem!"
"Muội!" Chu Cảnh Vũ nghiến răng, nhớ tới lời tổ mẫu khuyên bảo, quát: "Dừng tay cho ta! Chúng ta đi!" Những gia nô cực kỳ hung dữ mới lùi lại, theo hắn và Chu Thành Bích rời đi.
Từ ma ma nhìn thấy bọn họ rời đi thì vội vàng giúp người hầu đỡ người trên đất dậy.
Thiếu niên khoảng hơn mười tuổi, cúi đầu, mặc áo dài vải mịn màu đỏ tím hơi rộng rất cũ còn dính đầy bụi đất. Trên chân là giày vân[*] đế đen, lại còn rách một lỗ lộ ra đầu ngón chân.
[*] Giày vân: Giày có hoa văn hình đám mây ở mũi giày.
"Ngươi không sao chứ?" Khởi La ngẩng đầu hỏi, nàng mới đến bụng của hắn mà thôi.
Lục Vân Chiêu nhìn cô bé có gương mặt trắng trẻo, chùi vết máu bên khóe miệng: "Cám ơn tiểu thư, ta không sao."
Ồ! Hai mắt Khởi La sáng lên, thiếu niên mặt mũi tuấn tú, khí chất nhã nhặn giống như gió xuân trong khúc hát cáo biệt. Về sau, trong ngõa xá(*) thường có ca nữ hát du dương: "Một lần gặp Lục lang tưởng lầm trọn đời." Đều là đang nói tới vẻ ngoài điển trai của Lục Tể tướng. Trông như vậy, cũng có mấy phần giống.
(*) Nguyên văn: 瓦舍 (Ngõa xá) Ở một ít thành phố lớn triều Tống, có địa điểm ăn chơi cố định, mọi người xưng là ngõa xá. Thời kỳ Tống Nguyên hưng thịnh nhất, nơi biểu diễn nghệ thuật diễn xuất dân gian gọi là “Câu lan ngõa xá”, là một hiện tượng văn hóa quan trọng trong lịch sử Hí Kịch Trung Quốc, có địa vị độc đáo.
Từ ma ma sốt ruột hỏi: "Lục công tử, sao ngài lại tới đây?"
Lục Vân Chiêu do dự một chút rồi mới nói: "Từ ma ma, ta có thể gặp phu nhân một lần không?"
"Chuyện này..." Từ ma ma do dự. Người hầu kia lại lập tức quỳ xuống: "Xin Từ ma ma giúp công tử! Cậu ấy vất vả lắm mới có thể đi đến phủ Ứng Thiên là muốn gặp mặt phu nhân một lần!"
Từ ma ma nhìn dáng vẻ đáng thương của Lục Vân Chiêu, gật đầu nói: "Được, mời ngài đi cùng lão thân."
Quách Nhã Tâm bố trí cho Trưởng Công chúa xong thì uống nước nghỉ ngơi ở trong thiện phòng của mình. Từ ma ma dẫn Lục Vân Chiêu và Khởi La tiến vào, bà sửng sốt chốc lát khi nhìn thiếu niên tuấn tú chật vật trước mặt.
Lục Vân Chiêu sửa sang trang phục quỳ xuống mặt đất, lấy một miếng ngọc bội từ trong tay áo ra dâng lên cho Quách Nhã Tâm: "Hoài di đã qua đời... Cái này là Hoài di cho con trước khi lâm chung, nói gặp khó khăn có thể tới cầu xin phu nhân. Thư viện kinh thành không chịu nhận con vì liên quan tới Quách đại nhân. Con cùng đường mới đến phủ Ứng Thiên, con muốn vào thư viện học tập. Cầu xin phu nhân giúp con!" Nói xong, dập đầu xuống đất, rất lâu không ngẩng lên.
Quách Nhã Tâm sờ miếng ngọc bội tinh xảo, nhớ tới cái này là bà lén tặng lúc Lục Vân Chiêu đầy tháng. Thoáng chốc đã nhiều năm vậy rồi, nhị tỷ đã buông tay rời khỏi nhân gian từ lâu. Bà dịu dàng nói: "Vân Chiêu, con đứng lên trước rồi nói."
Lục Vân Chiêu lại bướng bỉnh không chịu đứng lên. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu không thể thuyết phục Quách Nhã Tâm, cuộc đời của hắn sẽ chẳng còn tia sáng nào.
Quách Nhã Tâm thở thật dài: "Không phải di mẫu không giúp con. Chỉ là bây giờ Công chúa ở trong nhà, di mẫu không tiện thu nhận và giúp đỡ con. Không bằng con ở trong chùa Phật Quang này trước đã. Việc vào thư viện chờ ta bàn với di phụ con rồi thu xếp. Vậy có được không?"
Lục Vân Chiêu nghe vậy, nặng nề dập đầu một cái cuối cùng mới đứng dậy.
Quách Nhã Tâm sai Ngọc Trâm đưa Lục Vân Chiêu đi tìm trụ trì Pháp Hoa. Khởi La ngây thơ hỏi: "Mẹ, người này là ai vậy?"
"Đó là biểu ca của con." Quách Nhã Tâm dịu dàng sờ đầu của nàng.
Từ ma ma buồn bã nói: "Không ngờ ngay cả Hoài Nhi cũng đã ch3t... Năm đó nhị tiểu thư không tiếc cắt đứt quan hệ cũng phải gả cho Thư lại nghèo kiết xác kia, sinh Lục công tử chẳng bao lâu thì ra đi. Những năm qua nhờ có Hoài Nhi luôn chăm sóc Lục công tử, bọn họ sống nghèo khó ở ngoại ô kinh thành nhưng trước giờ không chịu cúi đầu trước Quách phủ, cũng chưa từng tìm tới người."
"Từ ma ma, sao bà lại nhắc tới những chuyện này." Quách Nhã Tâm nhìn bà, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ. Năm ấy chuyện nhị tỷ gây ra sóng gió không nhỏ trong kinh, còn có rất nhiều người nói Lục Vân Chiêu căn bản chẳng phải con ruột của Lục Tốn. Nếu như nhị tỷ chịu mối hôn sự kia thì cũng chẳng rơi vào kết cục như thế...
"Phu nhân, Lục công tử thật sự là đáng thương! Vừa rồi... nếu không phải bị ép tới đường cùng thì sẽ không tới cầu xin phu nhân. Hay là phu nhân nể tình nhị tiểu thư giúp đỡ cậu ấy đi?"
Quách Nhã Tâm vân vê Phật châu trong tay nói: "Từ ma ma, bà cũng là người của Quách gia lâu năm, phải biết tính khí phụ thân. Nếu ta công khai giúp Vân Chiêu e rằng phụ nhân cũng chẳng chịu nhận ta. Để ta về cầu xin quan nhân, xem chàng có cách nào hay không."
Từ ma ma rất hiểu có nhiều chuyện mà một người tuân thủ nữ tắc như Quách Nhã Tâm cũng thân bất do kỷ nên không nói thêm gì nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một chút thì đoàn người Trưởng Công chúa lên đường về phủ. Quách Nhã Tâm và Trưởng Công chúa đi tuốt ở đầu, còn Khởi La và Từ ma ma thì đi sau cùng. Ra khỏi cửa chùa, Khởi La nghe thấy có người gọi "Tiểu thư" ở bên cạnh. Nàng quay đầu nhìn thì thấy Lục Vân Chiêu thay một bộ quần áo sạch sẽ, mất tự nhiên đứng ở bên tường. Bên cạnh hắn có một khu vườn trồng một hàng trúc, dáng người cao gầy của hắn như hòa với cây trúc.
Khởi La buông tay Từ ma ma, một mình đi qua: "Biểu ca đang gọi muội?"
Lục Vân Chiêu hình như bị tiếng gọi này của nàng làm chấn động, sau đó ngồi xổm xuống lấy một túi giấy ra: "Đây là kẹo vừng Trạch Châu nổi tiếng nhất kinh thành, chắc là phủ Ứng Thiên không có. Tuy không phải thứ gì quý nhưng mời tiểu thư nếm thử."
Khởi La cầm một miếng, bỏ vào trong miệng, rất thơm ngọt: "Ừm, ăn ngon."
"Tiểu thư thích là được rồi, tặng hết cho tiểu thư đó." Lục Vân Chiêu đứng dậy, nở nụ cười: "Về sau như có cơ hội, ta dẫn tiểu thư tới phố Mã Hành trong kinh thành dạo chơi, chỗ ấy có rất nhiều đồ ăn ngon."
"Được, hẹn rồi nhé." Khởi La vui vẻ mỉm cười, nhận túi giấy, nghe thấy Từ ma ma đang gọi nàng: "Vậy muội đi về trước đây."
Lục Vân Chiêu gật đầu, cúi người hành lễ. May mắn, tiểu cô nương này không hề kiêu ngạo, coi trời bằng vung như tiểu thư thế gia xuất thân cao quý, rất dễ gần.
Người hầu Chung Nghị đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu, nói: "Hình như công tử thích vị biểu tiểu thư này à? Vậy mà nỡ tặng kẹo vừng thích ăn nhất cho nàng ấy." Lục Vân Chiêu chỉ nhìn cỗ kiệu đi xa, không trả lời. Dù sao thì Chu Khởi La cũng cứu hắn, hơn nữa nàng là con gái duy nhất của Chu Minh Ngọc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]