"Mau về Bắc Nguyên Sơn." Một giọng nói vang lên trong lòng, "Lỗ hổng ở chỗ đó. Bây giờ khó mà bịt kín được, ít nhất cũng phải cản bọn chúng lại."
Khanh Chu Tuyết cất tờ giấy đi.
Nàng thản nhiên đáp trong lòng, "Biết rồi. Im miệng."
Khanh Chu Tuyết niệm một khẩu quyết, trong nháy mắt, đã trở lại chỗ cũ.
Vân Thư Trần cùng các ma nữ đứng trên đỉnh Bắc Nguyên Sơn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
Chỗ lỗ hổng, kim quang như dây xích treo lơ lửng giữa trời đất. Giống như có người ở trên cao buông lỏng một bên của cuộn giấy, từ từ trải xuống dưới.
Khanh Chu Tuyết nhìn về phía xa, sắc mặt nàng càng thêm ngưng trọng.
Chỉ thấy tầng mây nứt ra, trong đó một mảng hỗn độn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra thứ gì đó.
"Đi."
Vân Thư Trần quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Sương kiếm lại một lần nữa ra khỏi vỏ.
Một bàn tay nắm chặt chuôi kiếm lạnh lẽo như ngọc.
Nhưng trên bàn tay đó lại có một bàn tay khác phủ lên, ấn nó xuống.
Vân Thư Trần ấn mu bàn tay nàng, cau mày nói, "Ngươi muốn làm gì?"
Khanh Chu Tuyết im lặng một lát, nàng cởi lệnh bài chưởng môn ở bên hông xuống, rồi mở lòng bàn tay Vân Thư Trần ra, đặt vào đó.
"Sư tôn, hãy về Thái Sơ Cảnh, nơi đó cách Bắc Nguyên Sơn còn xa."
Phạm Âm quay đầu nhìn về vùng đất phía bắc Bắc Nguyên Sơn, ngọn lửa đất cháy quanh năm lúc này bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3679087/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.