Thủ thế kết ấn của Thái Thượng Vong Tình càng lúc càng run rẩy, tình trạng của Khanh Chu Tuyết trong nháy mắt cũng khá hơn rất nhiều.
Linh lực dồi dào nuôi dưỡng toàn thân nàng, khiến như đang tắm trong gió xuân.
Mà Thái Thượng Vong Tình lại giống như một cây gỗ mục sắp khô héo, nhanh chóng suy yếu.
Vân Thư Trần chưa từng gặp Vân Chỉ Yên, nàng không biết mình học có giống hay không, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Thái Thượng Vong Tình dâng lên từng đợt sóng, nàng liền biết mình không đoán sai phương hướng.
"... Chỉ Yên."
Người phụ nữ khép hờ hai mắt, dường như có chút mệt mỏi, "Vô Tình Đạo... tu đến cuối cùng, không phải là vô tình."
"Cái gì?"
Vân Thư Trần hơi sững sờ, sau đó ánh mắt sáng lên, dường như nắm bắt được một tia hy vọng. Nàng hạ giọng xuống càng ngày càng dịu dàng, gần như ghé sát vào tai nàng ta, nhẹ giọng nói, "Lời này là có ý gì?"
Không biết vì sao, Thái Thượng Vong Tình từ bỏ kết ấn. Nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Vân Thư Trần, siết chặt một chút, lại dường như rất nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng ngọc màu đỏ trên tay nàng.
Vân Thư Trần cũng hiểu nỗi khổ cầu mà không được, nàng là người từng trải, trong lực đạo nắm tay này lập tức hiểu ra điều gì đó.
Có lẽ là nữ nhân lạnh lùng ích kỷ này, chôn giấu ở nơi sâu thẳm nhất một tia lưu luyến.
Vân Thư Trần bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Trói buộc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3679086/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.