"Xin hỏi là vị tiền bối nào?"
Nàng ngay lập tức cau mày, tay đưa ra, nắm chặt Thanh Sương kiếm, ngay khoảnh khắc siết chặt ở tay, tiếng ngân nga của thân kiếm đột ngột dừng lại.
Lớp băng kia sâu thẳm vọng ra lời đáp: "Chỉ là người sắp chết thôi. Không đáng nhắc tới."
Thanh Sương kiếm dường như nhận ra người này.
Khanh Chu Tuyết nhớ sư tôn đã từng nói với nàng, chủ nhân trước của Thanh Sương kiếm là Thần Sơn Thứ --- vị Kiếm tiên đã ngã xuống.
"Ngài là... thân hữu của tiền bối Thần Sơn Thứ sao."
"Thần Sơn Thứ." Giọng nói của nữ nhân bình thản, "Đó là đồ đệ đầu tiên của ta."
Khanh Chu Tuyết ngay lập tức sững sờ, nàng chưa từng nghe nói vị Kiếm tiên lừng danh kia có sư phụ. Trong nhiều ghi chép lưu truyền Tu tiên giới, dường như đều nhất trí cho rằng, Thần Sơn Thứ là một tán tu có tư chất tuyệt đỉnh.
"Đừng lo lắng, tất cả đã qua nhiều năm rồi. Ta ở đây cũng đã tu luyện nhiều năm, không còn liên quan gì đến Lưu Vân tiên tông nữa."
Giọng nói của nàng bình thản vang lên trong động phủ, không nhanh không chậm, tuy lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta nghe xong cảm thấy yên lòng một cách kỳ lạ.
Khanh Chu Tuyết dựa vào tường ngồi xếp bằng, yên lặng lắng nghe nàng ta nói --- nàng có thể cảm nhận được, tuy người này lai lịch không rõ nhưng cũng không có ác ý.
Sau khi nói xong câu này, cả động băng lại chìm vào một sự im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3648341/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.