Khanh Chu Tuyết lập tức dùng kiếm chắn trước người, lùi lại một bước.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Nhược Thủy.
Cố Nhược Thủy ôm kiếm, dựa vào vách đá, dường như vừa ra khỏi động thiên, tình cờ gặp nàng.
"Đã lâu không gặp." Cố Nhược Thủy vẫn không biểu cảm, nhìn chằm chằm nàng.
"Ừm."
Vốn định nghe tiếp, nhưng đợi mãi không thấy nàng nói thêm. Khanh Chu Tuyết khó hiểu nhìn nàng, "Cố đạo hữu, có chuyện gì sao?"
"Cứ gọi ta là Cố Nhược Thủy."
Nàng nắm chặt bảo kiếm trong tay, lạnh lùng hỏi: "Nhiều năm trước ta và ngươi giao đấu --- tại sao ngươi lại thua ta?"
"..."
Nếu để người khác nghe thấy, có lẽ sẽ cho rằng đây chỉ là một cách để làm nhục mình. Nhưng Khanh Chu Tuyết lại mơ hồ nghe ra, nàng thật sự đang hỏi.
Hoặc là đang chất vấn.
Nàng càng thêm khó hiểu: "Lúc đó ta không bằng ngươi, tự nhiên sẽ thua."
"Không thể nào."
Cố Nhược Thủy lắc đầu một cách kiên định: "Ít nhất ngươi không nên thua dưới một kiếm đó. Ngày hôm ấy, khi ta được miễn thi đấu, ta đã quan sát các trận đấu khác của ngươi, kiếm pháp tinh diệu, là một người đồng trang lứa hiếm hoi có thể đấu với ta một trận. Nhưng khi ngươi đối đầu với ta, ngươi lại trực tiếp qua loa cho xong chuyện, chưa qua mấy chiêu đã ngã xuống."
Đó rõ ràng là trận đấu mà nàng đã mong đợi từ lâu, nhưng Khanh Chu Tuyết lại không dùng hết sức, thậm chí đến chiêu cuối cùng, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3648277/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.