Chương trước
Chương sau
Sau khi về nhà Tần Tri Niệm vẫn xót năm trăm tệ kia, mặc dù Lương Thời Dư có vẻ rất khá giả nhưng bỏ ra năm trăm tệ mua một tô mì vẫn quá lỗ, trong lòng cậu hối hận không thôi, biết vậy đi ăn bò bít tết còn hơn.

Cậu ngồi thừ trên giường đến tối, sau đó đi tắm chuẩn bị ngủ, cả ngày hôm nay không ngủ nên hai mắt nhức nhối, vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì nghe chuông điện thoại reo, cậu ngẩn ra hồi lâu mới đi tới, bên kia đã cúp máy, trên màn hình hiện tên Lương Thời Dư.

Lương Thời Dư gọi cho cậu rất nhiều cuộc, vì lúc nãy tắm nên không nghe thấy, Tần Tri Niệm liếm môi, cuối cùng vẫn gọi lại cho Lương Thời Dư, anh nghe máy rất nhanh.

"Tần Tri Niệm, ra đây."

Tần Tri Niệm lau tóc, "Gì thế?"

"Có chuyện tìm cậu, mau ra đây đi, đang ở trước cửa nhà cậu đây."

Tần Tri Niệm đến cạnh cửa sổ, quả nhiên trông thấy Lương Thời Dư, chắc vì trời lạnh nên anh cầm điện thoại hắt hơi một cái, to đến nỗi màng nhĩ Tần Tri Niệm rung lên.

"Biết rồi, tôi xuống liền."

Tần Tri Niệm chạy xuống, vừa đẩy cửa ra thì thấy Lương Thời Dư dựa vào cột đèn cười với mình, Tần Tri Niệm đột nhiên mềm lòng, lúc chiều người này còn tức giận lắm mà, sao giờ lại tỉnh bơ vậy?

"Gì thế?" Tần Tri Niệm đi tới trước mặt anh, "Khuya rồi, tôi còn phải ngủ nữa."

Lương Thời Dư đưa vật trong tay cho cậu, "Nè."

Là một ổ bánh kem, Tần Tri Niệm nhìn hộp bánh sang trọng, là nhãn hiệu trước kia cậu thích ăn nhất, cậu nhìn Lương Thời Dư, không hiểu ý anh, "Cậu...... Cậu làm gì vậy?"

"Sinh nhật không chỉ ăn mì mà còn phải ăn bánh kem nữa." Lương Thời Dư lại hắt hơi một cái, thấy tóc Tần Tri Niệm còn ướt thì trách cứ, "Sao cậu không sấy tóc? Không sợ bị cảm à?"

"Cậu còn hắt hơi kia kìa."

"Cái này cậu cũng muốn so với tôi à?" Lương Thời Dư cười trêu, "Cậu thích hơn thua quá nhỉ."

Đôi mắt Tần Tri Niệm sáng lấp lánh, cong cong như vầng trăng khuyết, "Còn cậu thù dai quá nhỉ."

"Có ăn bánh kem không?"

"Ăn." Tần Tri Niệm nói, "Cậu vào nhà tôi ăn đi."

Lương Thời Dư khó xử hỏi, "Vào nhà cậu có kỳ quá không?"

"Đừng giả vờ nữa." Tần Tri Niệm kéo anh đi, "Còn làm bộ ngại ngùng, cậu tạm tính là người tốt nên có thể tới nhà tôi."

"Vậy cậu từng cho ai tới nhà chưa?"

"Cậu là người đầu tiên đấy, vui không?"

"Cái này có gì để vui đâu?" Lương Thời Dư nhìn vùng gáy trắng nõn của cậu, cổ họng khô khốc, "Người tốt cậu cũng đừng dẫn về nhà nhé."

Tần Tri Niệm quay lại trừng anh rồi gắt gỏng, "Im đi, lắm lời quá."

Chung cư cũ không có thang máy, Tần Tri Niệm ở lầu năm nên leo lầu khá dễ, môi trường không tốt lắm, quảng cáo dán khắp nơi, đèn cũng rất tối, sơ hở là té ngay, căn hộ của Tần Tri Niệm rất nhỏ, chỉ có phòng ngủ, phòng vệ sinh và bếp, tổng diện tích chắc còn thua phòng ngủ của Lương Thời Dư, đồ dùng trong nhà đều đã cũ, vách tường bong tróc, ánh đèn tù mù không thấy rõ bóng người, sống ở đây không bị bệnh mắt đấy chứ?

Lương Thời Dư đặt bánh kem lên bàn rồi mở ra, "Muốn ước gì không?"

"Không cần."

"Không cần thật sao?"

"Ừ." Tần Tri Niệm nói, "Chẳng có gì để ước hết."

Trong lòng Lương Thời Dư chùng xuống, Tần Tri Niệm thấy anh đứng im thì gọi anh, "Cậu làm gì vậy, còn muốn ăn bánh kem không?"

"Ừ." Lương Thời Dư cầm dao cắt một miếng nhỏ cho Tần Tri Niệm rồi ngồi xuống cạnh cậu, "Tần Tri Niệm, cậu ở đây bao lâu rồi?"

"Cũng chưa lâu lắm, chắc khoảng nửa năm."

Căn hộ cũ tăng tiền thuê nên cậu đành phải thuê chỗ rẻ hơn, thật ra cậu cũng chẳng nghĩ gì, có chỗ ở là tốt lắm rồi, trái lại bộ dạng Lương Thời Dư hết sức kỳ lạ, nói với vẻ mặt mà Tần Tri Niệm không sao hiểu được, "Tần Tri Niệm, hay là cậu làm việc cho tôi đi."

Tần Tri Niệm cự tuyệt, "Cậu nói gì thế hả?"

"Cậu làm việc cho tôi, tôi trả nợ cho cậu, để cậu ở chỗ tốt hơn."

Lương Thời Dư thấy Tần Tri Niệm không ăn bánh kem thì chủ động cầm nĩa đút cho cậu, "Tôi thấy cách này rất hay, chứ cậu ở đây sao được?"

Đôi mắt to tròn của Tần Tri Niệm nhìn anh chằm chằm, khóe miệng còn dính kem làm nổi bật đôi môi đỏ hồng, lúc nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh khiến Lương Thời Dư cảm thấy rất đáng yêu.

"Lương Thời Dư, cậu...... cậu muốn làm gì?" Tần Tri Niệm nhích ra xa rồi cảnh giác hỏi, "Chắc không phải cậu...... muốn cái kia đấy chứ?"

Lương Thời Dư khó hiểu, "Cái nào?"

Tần Tri Niệm hoảng sợ nói, "Tôi không phải loại người đó, cậu chưa đủ tư cách bao nuôi tôi đâu."

Lương Thời Dư: "?"

Hơi nóng lan từ cổ lên mặt, vành tai Tần Tri Niệm ửng đỏ, Lương Thời Dư không ngờ trong đầu Tần Tri Niệm lại nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cậu nên chồm tới gần.

"Vậy phải làm sao mới đủ tư cách bao nuôi cậu?"

"Làm gì cũng không đủ hết!" Tần Tri Niệm đẩy mặt anh ra, muốn chạy trốn nhưng bị Lương Thời Dư túm lại.

"Lương Thời Dư! Cậu làm gì vậy!"

Lương Thời Dư kéo cậu ngồi lên đùi mình, "Hôm nay cậu ăn mì năm trăm tệ của tôi, còn ăn bánh kem của tôi nữa, không định đáp lễ sao?"

"Tôi có bảo cậu mua đâu."

"Nhưng tôi đã trả tiền, bánh kem cậu cũng ăn rồi, ngon không?"

Tần Tri Niệm thật thà gật đầu, "Ngon."

Quả thực rất ngon, là hương vị ngày xưa cậu thích nhất.

"Vậy tôi muốn đáp lễ cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?"

Tần Tri Niệm rất nhẹ, ngồi trên người anh chẳng có bao nhiêu trọng lượng, khuôn mặt trắng nõn giờ đỏ ửng, đôi mắt long lanh như thú con, không còn vẻ ương ngạnh như mọi khi.

"Thôi được." Tần Tri Niệm không vùng vẫy nữa mà bất lực nhìn Lương Thời Dư, khi ngẩng mặt lên lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ hình như mình cũng chẳng thiệt thòi lắm, dù sao cùng là đàn ông với nhau, có qua có lại thôi.

"Tôi cho phép cậu hôn một cái đó."

Lương Thời Dư vốn chỉ định trêu cậu, ai ngờ cậu lại tưởng thật, còn nói cho phép mình hôn một cái, sao trước kia anh lại thấy Tần Tri Niệm đáng ghét nhỉ? Rõ ràng đáng yêu lắm mà, đáng yêu gần chết.

Dù sao Tần Tri Niệm vẫn sợ hãi, thấy Lương Thời Dư không phản ứng thì rút lui, "Không hôn...... thì thôi, tôi......"

Tần Tri Niệm chưa từng hôn ai nên không rõ Lương Thời Dư hôn thế nào, chỉ thấy nóng bừng như sắp bốc cháy, đầu óc tan thành bột nhão, Lương Thời Dư áp môi vào môi cậu, vừa dịu dàng vừa trí mạng, cậu không biết làm gì mà chỉ ngây ra như phỗng, khi Lương Thời Dư thè lưỡi liếm mới bừng tỉnh, hoảng hốt cắn anh một cái.

"Ui......" Lương Thời Dư buông cậu ra, vẻ mặt hết sức tủi thân, "Sao cậu lại cắn tớ?"

Môi anh bị cắn đỏ bừng, may mà không chảy máu, Tần Tri Niệm không chịu nhận lỗi, "Ai bảo cậu liếm tôi?"

"Vậy hôn lại đi, lần này không liếm nữa."

"Không muốn, đã bảo chỉ hôn một cái thôi mà."

Lương Thời Dư lại chồm tới ôm gáy cậu rồi thì thầm, "Lúc nãy là tớ hôn cậu, còn bây giờ là cậu hôn tớ."

Vị kem tràn ngập khoang miệng hai người, ngọt đến đáng sợ, tim Tần Tri Niệm đập loạn xạ, ngón tay túm chặt cổ áo Lương Thời Dư làm vải nhăn nhúm, Lương Thời Dư nói không liếm thì không liếm thật, chỉ ngậm mút môi trên hoặc môi dưới của cậu, đầu Tần Tri Niệm bốc khói, cảm thấy thà anh liếm còn hơn.

Lương Thời Dư hôn một lúc lâu, Tần Tri Niệm bị hôn choáng váng, khi Lương Thời Dư rời ra còn ngơ ngác nhìn anh như lưu luyến không rời, Lương Thời Dư vuốt ve khóe môi cậu rồi nhẹ nhàng nói:

"Sinh nhật vui vẻ, Tần Tri Niệm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.