Qua cơn mưa, ngày hôm sau trời quang mây tạnh, nền trời tươi non xanh ngắn, mây trắng như tơ cuộn từng cụm giữa tầng không.
Sáng ra mẹ cô đã tới nhà cậu, không quên dặn dò: "Năm nay hoa đào nở rộ quá, e không đậu quả được, con đập cho rụng bớt hoa trên cây đi nhé."
Cô gật đầu, đợi mẹ đi rồi bèn trải một tấm vải xanh lớn dưới gốc đào trong sân, cầm cành trúc trèo lên cây đập bớt bảy tám phần mười. Cánh đào rụng đầy người cô đỏ thắm, cả người như vùi trong gấm lụa.
Hoa vừa vãn bớt, cô giơ tay lên gạt mồ hôi trán thì nhận ra có người đang đứng bên ngoài tường bao thấp lè tè nhìn mình, chẳng biết tự lúc nào.
Thấy cô ngẩng lên bắt gặp, người ấy chỉ mỉm cười.
Ra là y.
Chẳng rõ vì cành đào trong đêm năm bảy tuổi, hay vì quẻ thẻ hôm qua.
Cũng không biết y cố ý tới tìm cô, hay tình cờ đạp thanh* ngang qua.
(*phong tục vào dịp tết Thanh minh, nam nữ thanh niên coi đây là dịp gặp gặp gỡ nhau, gọi là hội Đạp thanh)
Trên cây, cô chợt đỏ bừng mặt, mỉm cười đáp lại y.
Đứng ngoài tưởng ngẩng đầu ngắm vẻ thẹn thùng, lúng túng của cô, cả người đầy cánh hoa đào, giữa khung cảnh hồng rực ấy, mắt bỗng hoa lên, chẳng biết là người đẹp hay hoa đẹp nữa, chỉ thấy rạng rỡ chói mắt, diễm lệ khôn cùng.
Mười năm trước, y cũng từng đứng dưới gốc cây nhìn lên cô như thế này, bấy giờ trăng sáng vằng vặc giữa trời, mà cô, cũng như vầng trăng rạng rỡ, chiếu vào cuộc đời tăm tối của y.
Thực không ngờ, mười năm sau, y vẫn có thể ngắm nhìn cô.
Thấy y chăm chú nhìn mình, cô luống cuống quay đi định thần lại. Chỉ nghe y hỏi: "Đập cho hoa đào rụng làm gì vậy?"
"Hoa nở dày quá, e rằng không đậu được quả. Huống hồ hoa đào có thể làm dược liệu, hiệu thuốc sẽ thu mua." Cô chậm rãi đáp.
"À, ta biết rồi, một lần trong phủ ta có kẻ bị côn trùng chui vào tai, thầy thuốc bèn bảo người đó hái lấy một cân hoa đào tươi nhồi gối, ngủ chừng một canh giờ sau, côn trùng kia tự bò ra."
"Hoa đào còn có thể đem nghiền mịn cùng với hạt bí, bôi lên mặt để dưỡng da, muốn hồng hào mịn hàng thì bỏ nhiều hoa đào, muốn trắng trẻo thì nhiều hạt bí." Bấy giờ cô cũng hơi trầm tĩnh lại, bèn quay sang cười với y.
Y cũng mỉm cười nghĩ thầm, cô nhan sắc thế này cần gì phải thêm bớt phấn son nữa.
Song lời này đương nhiên không thể nói ra miệng, nên cả hai chỉ người trong kẻ ngoài, kẻ trên cây người dưới gốc nhìn nhau cười.
"Nắng nôi mệt quá, ta hơi khát, vào xin chén trà được chăng?" Cuối cùng y hỏi.
Cô liếc sang hàng xóm, thấy hai con trai nhà bên đều ở đó, lại nghĩ đến thân phận của y, ngập ngừng giây lát mới đáp: "Xin ngài đợi cho một lát."
Đoạn cô phủi sạch cánh hoa đào trên người, thận trọng trèo xuống, mở cửa mời y vào ngồi dưới gốc cây, pha một chén trà, hai tay dâng lên.
Y giơ tay đón lấy chén trà, thấy cổ tay cô trắng muốt như sương tuyết, sáng lên dưới ánh nắng nhạt. Tiếc rằng nhiều năm vất vả nên các ngón tay hơi thô, dẫu dài nhưng không được thon thả. Chẳng hiểu sao, y lại nhớ tới bàn tay nhỏ nhắn chìa cho mình cành hoa đào dưới trăng năm ấy, lòng chợt xót xa.
Ngoài cửa bỗng nghe có người cười hỏi: "Ồ, A Nhan, nhà cô có khách đấy à?"
Thịnh Nhan giật nảy mình ngoái lại nhìn, ra là bà mối họ Tưởng vẫn hay lui tới. Cô vội đứng lên chào: "Bà Tưởng, sao hôm nay lại tới chơi thế này? Mời bà vào đây."
"Tôi đến nhà cô còn có thể là chuyện gì được chứ?" Bà mối tươi cười bước vào, chẳng đợi Thịnh Nhan nói thêm câu nào đã ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay giữa cửa, thẳng thắn vào vấn đề: "Tôi cũng coi như là khách quen rồi, không cần rào đón nữa nhé, hôm nay lại có người muốn xin cô."
Thịnh Nhan đỏ mặt: "Chuyện này bà đợi mẹ tôi về hẵng nói."
"Cô cũng lớn tuổi rồi, còn xấu hổ nỗi gì? Ai da, đây là vị nào vậy?" Bà mối nhìn hcongf chọc vào người đang uống trà.
Thịnh Nhan ngập ngừng, thấy y chằng buồn để ý thì vội vàng giải thích: "Người qua đường vào xin chén trà thôi."
Bà Tưởng ngắm nghía y hồi lâu rồi nhận xét, "Người qua đường ấy à? TRông không giống lắm, nhìn dáng vẻ con nhà quyền quý, chẳng hay vì sao công tử lại một mình tha thẩn rong chơi chốn này?"
Nào ngờ người kia một mực lờ đi, chẳng hề đếm xỉa bà ta.
Thấy y như vậy, mụ Tưởng cũng chán, quay sang trò chuyện với Thịnh Nhan: "Hôm nay là Mã công tử, họ hàng xa với nhà Lưu thượng tư bộ Công, mấy hôm trước tình cờ gặp cô trên phố, trở về bèn nhờ tôi làm mối, A Nhan à, vận đỏ của cô đến rồi!"
Thịnh Nhan không ngờ bà ta lại thình lình nhắc đến chuyện này, bối rối liếc người ấy, thấy y vẫn thản nhiên như không, đành vờ như y không hiện hữu, chau mày đáp: "Hôm ấy lúc y bám lấy tôi trên phố, người xung quanh chẳng đã nói y lấy vợ sinh con từ lâu rồi ư?"
"Ôi dà, thì có sao đầu? Người ta đâu có để cô hạ mình làm a hoàn, đã nói rõ sẽ cho cô làm lẽ, thiếp thứ tư đấy nhé ..."
Thịnh Nhan nói khẽ: "Tôi biết rồi, chuyện này vất vả cho bà quá. Để tôi thưa lại với mẹ tôi tính."
"Nhà họ Mã cũng coi như có quyền có thế, cô đừng để lỡ cơ hội tốt này!" Bà Tưởng chụp lấy tay cô vỗ vỗ mấy cái, "Mối này là nhất đấy, nếu cô gả sang nhà họ, còn sung sướng hơn cả nương nương trong cung ấy chứ!"
Nghe vậy cô càng thêm lúng túng, song y ở bên cạnh tỉnh bơ, cảm giác được ánh mắt cô nhìn sang cũng chỉ mỉm cười nhấp trà nhìn lại.
Trong ánh mắt ấy, dường như không chỉ có thông cảm và cười cợt, mà còn hàm chứa những điều cô không hiểu lắm.
Thịnh Nhan tiễn bà mối ra cửa, ngoảnh lại nhìn, thấy y vẫn ung dung uống trà.
Trà không lấy gì làm ngon, đương nhiên y thừa biết trà bên ngoài khong thể bì được với trà ở nhà mình , nhưng cũng chẳng nói năng gì, thong thả uống hết nửa chén thì đặt xuống, bước ra giúp cô thu tấm vải xanh trải dưới gốc cây lại.
Hai người gom hoa đào trên mặt vải, giữa sắc tươi hồng êm ái ấy, hai bàn tay chừng như rất gần nhau. Bàn tay y thon dài, các đốt cân cứng, đẹp hơn tay cô nhiều.
Thịnh Nhan lấy làm hổ thẹn, bất giác hơi rụt tay lại toan giấu đi, song y lại lật tay nắm lấy tay cô, ngắm nghía thật kỹ.
Giờ đâu phải tuổi được thoải mái nắm tay như xưa nữa.
Thịnh Nhan chợt thấy tim thót lên, vừa thẹn vừa bực, hai má nóng bừng. Nhưng y nắm rất chặt, cô không sao rút lại được. Lớp chai mỏng do cương ngựa trên lòng bàn tay y áp lên mu bàn tay cô nóng rát.
"Tay cô khác hồi nhỏ quá." Y ngắm nghía rồi thì thầm, "Thịnh Nhan, đêm qua ta mơ thấy cô."
Mặt Thịnh Nhan nóng đến sắp tan chảy, cô chẳng còn sức rút tay lại nữa, đành mặc cho y nắm.
"Ta mơ thấy cô hồi bảy tuổi, nắm tay ta đi ngắm hoa đào, không phải gốc đào chỉ đơm sáu bông đâu, mà là cả một rừng đào mênh mông bát ngát. Trong mơ ta vẫn nhớ như hồi ấy, vui vẻ ngắm hoa." Y bèn ngẩng lên cười với cô, "Lạ thật, thực ra hồi nhỏ ta chưa bao giờ được vui."
Thịnh Nhan cắn môi im lặng.
"Về sau ta nghĩ, có lẽ gặp cô là chuyện duy nhất khiến ta vui vẻ trong suốt thời thơ ấu."
Đóa hoa tươi thắm nở giữa tháng năm hoang liêu đằng đẵng.
Thấy ánh mắt y nhìn mình sáng rực như sao, Thịnh Nhan rút cuộc cụng không kìm được rung động, dùng sức rút tay về, lặng lẽ siết chặt tay lại, lí nhí: "Tay tôi ... xấu lắm."
"Đúng là xấu thật." Y có vẻ thờ ơ, song dường như tần ngần thật lâu, "Nhưng rất giống tay mẹ ta."
Thịnh Nhan nín lặng, vòng tay ôm lấy đầu gối.
"Cô cũng biết đấy, bà xuất thân không cao quý. Thoạt đầu bà chỉ là cung nữ bình thường, thế nên sau khi vào cung cũng toàn làm việc nặng. Dù được phụ hoàng sủng hạnh một lần, dù bà sinh được ta, dù vì thế mà bà được phong danh phận, song vì xuất thân thấp kém nên càng bị người ta ganh ghét, mà phụ hoàng cũng luôn xem nhẹ ta. Người ta chế nhạo xuất thân của bà, chế nhạo đôi tay bà, thậm chí chế nhạo cả con trai bà. Bởi vậy khi bà qua đời đã nói với ta một câu, co có biết là câu gì không?"
Y ngẩng lên nhìn cô, chậm rãi nói từng chứ một: "Bà bảo, mẹ có lỗi với con."
Nhìn thấy dáng vẻ căm hận độc địa tràn đầy trong mắt y, cô bất giác giật thót mình thầm nhủ, có lẽ cả đời y cũng không tháo gỡ được khúc mắc này.
"Thế nên hiện giờ mọi người đều mong chờ ta cưới một tiểu thư gia thế hiển hách, nhưng ta không cần. Ta muốn cưới người mình thích, dù thân phận cô ấy thấp kém cũng chẳng sao." Đoạn y ghé tai cô thì thầm, "Giống như cô vậy."
Giống như cô vậy.
Bốn chữ khẽ như tiếng muỗi, vào tai cô lại chẳng khác sét đánh giữa trời quang.
Cô thoắt sững sờ, bàn tay nắm góc tấm vải vừa rơi, muôn vàn cánh đào tức thì lả tả rơi xuống.
Y chăm chú ngắm nhìn biểu cảm hốt hoảng, lúng túng của cô, hơi nheo mắt lại, thứ gì đó mơ màng trong mắt y khiến lòng cô bỗng chốc nhói đau.
Thịnh Nhan ngẩn ngơ ngẩng lên, run rẩy đáp: "Tôi ... Cha mang tội, mất nơi đất khách, giờ hai mẹ con lại bị người trong tộc hắt hủi, huynh ... nên tìm một đám tốt hơn đi."
"Chẳng ai bằng cô cả." Người ấy bước lên những cánh đào rơi đầy đất, đến trước mặt Thịnh Nhan, nhìn gương mặt cúi gằm cùng bờ vai thon đang run rẩy của cô. Y thở dài, kéo cô dậy, "Hai chúng ta, chẳng phải vừa khéo ư? Cô khỏi phải hạ mình làm thiếp thứ tư, có thể ngẩng cao đầu mà gả cho ta, ta cũng có thể khiến mấy lão già chết tiệt trong triều tứ điên lên, hộc máu mà chết."
"Huống hồ..." y vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm choàng lấyvai cô, "Huống hồ ta ... nhất định sẽ đem lại cho nàng hạnh phúc."