Cô tiễn y, dọc đường đi dưới tan hoa đào cứ một quãng lại dừng, mãi tới lúc đến miếu hoa thần, cô vẫn ngẩn ngơ chưa định thần lại được.
Lời cầu hôn đột ngột này khiến Thịnh Nhan không biết phản ứng ra sao.
Vui mừng ư? Thân phận y như thế, dung mạo nhường kia, lời tỏ tình lại động lòng người đến vậy.
Kinh ngạc ư? Cô đã trầm luân đến đáy bụi trần, đột nhiên lại được bàn tay vận mệnh kéo vụt lên trời cao.
Lo ngại ư? Hai bên cách nhau trời vực, sao có thể chỉ dựa vào cành đào mười năm trước mà đạt được hạnh phúc mười năm sau.
Cạnh miếu hoa thần có một hồ nhỏ, nước xanh ngắt. Y nhìn phiến đá khắc bên hồ, hỏi: "Đây gọi là hồ Tam Sinh à?"
Cô gật đầu: "Nghe nói nếu hai người cùng soi bóng xuống hồ, sẽ có nhân duyên ba kiếp."
Nào ngờ y lại như một đứa trẻ, kéo ngay tay cô đến bên hồ, cười nói: "Vậy hai ta cùng soi đi!"
Lúc trước y cười nói luôn rất chừng mực, vậy mà giờ lại tươi cười rạng rỡ, má trái ẩn hiện lúm đồng tiền. Cả người thoáng chốc sinh động hẳn lên.
Thịnh Nhan hơi liếc sang bên cạnh, không dám nhìn thẳng.
Nước hồ trong vắt, soi bóng đôi người dưới nền trời xanh thẳm. Gió lùa hây hẩy, sóng gợn lăn tăn, khiến đôi chiếc bóng từ từ vỡ ra, rồi loang rộng, lại vỡ ra, rồi loang rộng.
Dằn vặt cả đời điều tụy, chỉ cần dăm buổi hoàng hôn
Hạnh hoa thưa bóng rọi, sáo thổi tới bình minh.
Rõ ràng là đôi quẻ bói không khớp chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-troi-ngan-mai-khuc-dao-hoa/735659/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.