Giọng nói ranh mãnh đượm vẻ đùa bỡn khiến âm cuối của y hơi cao lên, chất giọng trầm trầm ôn hòa bẩm sinh đã có sức thuyết phục: "Ta cứ tưởng cả đời này cô không biết chữ sợ viết thế nào nữa chứ, Thịnh Nhan."
Tên cô nhẹ nhàng buột ra trên môi y, song lainhư sấm sét giữa trời tháng Năm, rền vang bên tai cô.
Thịnh Nhan ngạc nhiên tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn y.
"Quên ta rồi à?" Người ấy hếch cằm thưởng thức vẻ kinh ngạc của cô, thản nhiên nói "Năm cô bảy tuổi đã dám dẫn ta đi trèo tường trộm hoa trong cung, sao giờ lớn lên lại thành ra thế này?"
Một đốm sáng chợt lóe lên giữa những trang ký ức đã vàng vọt úa màu. Thịnh Nhan không kìm được bật kêu khẽ: "Huynh ... Là huynh sao?"
Khóe môi y cong lên, gương mặt lạnh băng thoáng tươi lên: "Phải, là ta."
Thịnh Nhan e sợ, bất giác siết chặt mười ngón tay nắm lấy váy, hai má ửng hồng, ấp úng mãi không thốt nên lời.
Đôi mắt sâu hút của y nhìn dán vào cô, ngắm những hạt mưa rơi trên gương mặt đỏ hồng như hoa đào ướt mưa, dẫu vài sợi tóc bết vào mặt khiến cô có phần nhếch nhác, nhưng khong lấn át được vẻ kiều diễm.
Người ấy bất giác nói chậm lại, thật khẽ: "Nghe nói cha cô qua đời tại nơi nhậm chức, ta cứ ngỡ cô cũng lưu lạc ở đó, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa."
Giọng y trầm thấp dịu dàng, chất chứa niềm nhung nhớ bao năm tựa hồ đã cách một đời, còn động lòng người hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-troi-ngan-mai-khuc-dao-hoa/735657/chuong-2.html