*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Chủ topic 18:16 17/02/2017 
Cảnh sát tới tìm thư của tôi. 
Hôm ấy không biết tại sao tôi lại nhớ ra bức thư đó, rất lâu trước đây tôi từng cho rằng sớm muộn cũng sẽ có một ngày tôi chết trong căn phòng đó, vì thế tôi đã lưu lại một phong thư. Tôi giấu bức thư sau tủ quần áo, hắn – thủ phạm sẽ không bao giờ đẩy tủ quần áo kia ra. 
Lúc đó tôi còn nhỏ, chữ viết nhận thức được không nhiều, những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lộn xộn viết lên thư, trên đó có tên thật của tôi, tên mẹ tôi, cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi không ngờ phong thư này, hoặc phải gọi là di thư, sẽ có ngày được người ta tìm thấy. Cảnh sát nói đây sẽ là một vật chứng rất quan trọng. 
Tôi nghĩ, nhất định là tôi khi còn bé đã tự cứu tôi, tôi lúc ấy nhất định biết có một ngày tôi cần vật này. 
Cảm ơn các bạn, không cần phải lo lắng cho tôi. Phiên toà sẽ mở vào tuần sau, tôi nghĩ đến lúc ấy tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc. 
Mấy ngày gần đây tôi đều ngủ ở trên thảm, có lẽ vì tôi có chút lo âu, tôi và bác sĩ tâm lý vẫn không thể chia sẻ gì, tôi cảm thấy ánh mắt khi ông ta nhìn tôi khiến tôi rất không thoải mái. Ông ta cứng rắn hỏi tôi xem tôi có muốn nói chuyện gì không, còn hỏi cụ thể chi tiết về việc tôi bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nhau-tron-chin-nam-ban-trai-tang-toi-mot-cai-may-tinh-second-hand-bo-di/1321903/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.