Chủ topic 23:18 20/02/2017
Không khí trở nên ấm áp rồi, cuối cùng cũng không cần mặc nhiều quần áo đến nỗi tròn như cục bông. Mẹ mỗi ngày cũng không phải lo lắng mà nhìn tôi, tôi có thể một mình ra ngoài. Hóa ra mỗi lần đi ra ngoài đều có người đi cùng tôi, lúc đầu là hung thủ, sau đó là anh, điều này khiến cho tôi có cảm giác xưa nay tôi chưa từng một mình đi ra ngoài.
Khi đứng một mình nơi ngã tư giữa phố đông, vô số xe và người đi lướt qua tôi, mặt trời chói lọ rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, nhưng mặt trời sẽ không nói cho tôi biết tôi phải đi đâu. Tôi không muốn trở nên dị biệt nên cố gắng hòa vào dòng người. Khoa học kỹ thuật, tôi thích khoa học kỹ thuật, có thể nhanh chóng di chuyển nhưng hơi chen chúc là tàu điện ngầm; phát ra ánh sáng lấp lánh cà to lớn là màn hình LED, di động có đủ kiểu hình dáng… Như là ma thuật, biến ra những thứ vô cùng thú vị.
Tôi đeo tai nghe lang thang bước trong thành phố này. Mấy tháng trước mẹ đã cẩn thận hỏi tôi có muốn rời khỏi nơi này không.
Tôi biết mẹ lo lắng cho tôi, dựa theo ý kiến bác sĩ nên thay đổi hoàn cảnh sống cho tôi, bắt đầu lại cuộc sống mới. Mẹ mới mua nhà mấy năm, công việc dượng cũng ổn định, nếu như tôi muốn rời đi, tất cả mọi người đều sẽ đi cùng tôi.
Vậy nên tôi không đồng ý. Bây giờ tôi cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn như vậy, thành phố này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nhau-tron-chin-nam-ban-trai-tang-toi-mot-cai-may-tinh-second-hand-bo-di/1321904/chuong-22.html