Trần Long Vũ nghe tiếng của bác quản gia, theo phản xạ kéo cô gái trước mặt vào lòng. Một tay ôm lưng, một tay bịt miệng. 
Giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạ: 
- Tôi ổn. Không có gì đâu ạ. 
Khoảng cách siêu gần khiến đầu óc Ái Nhi trống rỗng. Cậu ta cao quá. Cô chỉ đứng tới ngực. 
Cả người của Long Vũ sát ngay trước mặt, ôm trọn cơ thể tí hon. Vài ba chiếc cúc ngay cổ chưa được cài hết khiến hai má của cô bất giác chuyển thành màu đỏ. 
Thứ duy nhất cô cảm nhận được là mùi thơm của hoa nhài, nhè nhẹ trước mũi. Bàn tay ấm nóng của cậu giữ chặt lấy miệng nhỏ không buông. 
Long Vũ hướng mặt ra phía cửa trò chuyện với quản gia. 
Sát nhau như thế này cô mới để ý. Có một nốt ruồi nhỏ ngay đuôi mắt phải của cậu. Chỉ khi nào đứng đủ gần mới thấy được. Nó khiến gương mặt thanh tú trở nên sắc sảo gấp bội. 
Bác quản gia thở phào nhẹ nhõm, nói qua lớp cửa: 
- Vậy thì tốt. Tôi cứ sợ có mấy tên trộm đột nhập vào nhà từ ban công chứ. 
Cậu cười nhạt rồi nói nhỏ, đủ để hai người nghe. "Thật sự là có một đứa ở đây này" 
Sau khi bác rời đi, Ái Nhi mới vùng ra khỏi cánh tay của Long Vũ. Cô nhăn mặt nói: 
- Cậu mới là tên trộm ấy! 
Chàng trai tinh ý nhận ra hai má đỏ ửng của cô bạn, ngay lập tức quay lưng cài nốt những chiếc cúc áo còn lả lơi. 
Ái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.