Bầu trời âm u khiến con người ta cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. 
Ái Nhi phủi nhẹ những giọt nước li ti trên đồng phục rồi mới bước vào trong nhà. 
Chưa kịp làm gì đã thấy mặt sàn bị bẩn do các vũng nước mưa. Cô giơ nắm đấm định chửi đứa bạn thân thì mới sực nhớ. Ngọc Ánh ngày nào cũng đi học thêm đến tối mới về. 
Vậy là chỉ còn một con "báo đời". 
Cô nhắm tịt mắt hét lớn: 
- Rồng Nhỏ! Ra đây! 
Chú mèo ướt nhẹp nhảy từ trên tủ quần áo xuống, có lẽ nó vừa đi chơi về. 
Ái Nhi miệng tuy chửi nhưng tay vẫn lấy khăn lau cho nó. Cô gái nhỏ quên rằng chính bản thân mình cũng mắc mưa. 
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô lại thấy thật huyền bí. Cánh cửa nhà đóng tịt từ sáng sớm đến chiều tà. Làm sao Rồng Nhỏ ra được? 
Ánh mắt của Ái Nhi dò theo vết nước mưa. Đích đến của dòng chảy kia là ô cửa vuông vắn kế bên tủ. 
"Phải ha, sao mình không để ý nhỉ?" 
Cô bé tò mò bước lại. Hai tay nhỏ cố gắng kéo một cánh cửa sang bên. Muốn nhìn xem rốt cuộc bên ngoài tấm gỗ này là cái gì. 
Nhưng vừa mở ra là gió mưa ầm ầm tạt vào làm Ái Nhi phải lập tức đóng lại. 
Cả thời tiết cũng đang chống đối cô. Đành phải đợi đến sáng mai mới thực hiện được kế hoạch bắt quả tang. 
"Vũ à! Lần này bị tôi bắt quả tang, chắc chắn cậu sẽ phải khóc vì quê 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822927/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.