Trôi qua ba ngày tang lễ của Trọng Nam, Mộc Miên không tài nào chợp mắt được. Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi đó là thể trạng của cô sụt giảm đi thấy rõ. Sắc mặt xanh xao, thân hình gầy rộc. Cứ mỗi lần nhìn vào di ảnh của Trọng Nam là nước mắt của Mộc Miên bất giác ứa ra không ngừng.
Cầm nhành hoa huệ thả xuống huyệt mộ, Mộc Miên nán lại thêm một lúc lâu để chờ người ta lấp đất. Cô muốn nhìn anh đến giây phút cuối cùng, nhìn đến khi không còn gì để thấy nữa.
Cảm ơn Trọng Nam đã mang đến cho cô một tình yêu thật đẹp. Nó đẹp đến mức đi đến đâu, qua con đường nào cũng khơi gợi lại những ký ức thuộc về anh. Đối với cô thì Trọng Nam vẫn còn sống, anh mãi sống trong tình yêu vô bờ bến ở trong trái tim bé nhỏ này.
- Chị Mộc Miên!
Cao Mỹ Vy, em gái của Trọng Nam đi đến bên cạnh và gọi Mộc Miên với chất giọng nghẹn ngào. Đưa mắt nhìn cô bé, Mộc Miên hít một hơi thật sâu rồi vươn tay ôm vào lòng. Sự thật quá là đau thương, nhà họ Cao mất đi một người con hiếu thuận, một người anh luôn yêu thương em gái của mình hết lòng. Còn cô, cô hoàn toàn mất đi người mà mình yêu nhất. Chẳng còn ai đưa đón, chẳng còn ai chúc một câu ngủ ngon mỗi khi đêm về, cũng chẳng còn ai gọi đến vào lúc chín giờ tối.
Nhìn lớp đất đang được lấp, Mộc Miên khẽ giọng:
- Mỹ Vy, sau này lớn lên em phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-long-nguc-trai/3396197/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.