Hai gã to béo dở say dở tỉnh nháy mắt cười với nhau dâm đãng, bọn chúng không nghe lời tôi nói liền lao vào tôi. Một gã ôm chặt lấy tôi mặc tôi vùng vẫy, gã kia kéo hai chân tôi lên. Tôi không còn cách nào đành hét lên bằng toàn bộ sức lực, giọng lạc hẳn đi trong tuyệt vọng:
– Cứu! Cứu tôi với! Có ai không…
– Em gái, cứ hét to lên. Chẳng ai cứu em đâu! Ở đây ngoài nghiện hút thì toàn ca.ve thôi đó! Hahaha…
Tôi giẫy giụa, nước mắt tràn ra, vùng vằng ngồi thụp xuống. Tôi không muốn… không muốn thế này! Có ai không…
Bốp!
Tôi sững sờ tròn mắt. Một đám đàn ông mặc âu phục đen từ đâu xuất hiện, bọn họ nhanh chóng xử gọn hai gã say rượu to béo, kéo quặt tay bọn chúng ra sau. Tôi tròn mắt nhìn lên. Phan Đăng Hải đứng trước tôi, thân ảnh cao lớn dưới ánh trăng vằng vặc cứ như thể thần thánh phương nào xuất hiện.
– Sểnh một cái là y như rằng có chuyện.
– Anh… sao anh biết tôi ở đây?
Hải không trả lời, hắn quay lưng bước đi. Tôi phủi mông gượng dậy, bước theo hắn lí nhí:
– Chẳng biết phải cảm ơn anh thế nào. Mọi khi đâu có xảy ra chuyện gì đâu, tự nhiên hôm nay…
Tôi cố gắng bào chữa. Nhóm vệ sĩ của Phan Đăng Hải túm hai gã say đứng đó, một người trong số họ lên tiếng:
– Anh Hải, bọn em đưa hai thằng chó này lên đồn nhé!
Hải gật đầu, hai người vệ sĩ túm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387241/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.