Có thuốc rồi, chỉ một lát ông Alex đã hồng hào trở lại. Ông ta được một người đàn ông to cao của Thắng Lợi đỡ vai, cảm thấy khỏe trở lại ông ấy gạt tay người đàn ông đó ra. Nhìn tôi, ánh mắt ông ấy tràn ngập biết ơn, không khách khí nói bằng tiếng Pháp, ngôn ngữ mẹ đẻ khiến ông ấy dễ chịu trong cơn mệt mỏi:
– Cảm ơn cô Ngọc, thật may được cô cứu cái mạng già này.
– Ngài không sao là tốt rồi ạ!
Tôi nở nụ cười, không dám nhìn ánh mắt vừa hiếu kỳ lại vừa có chút gì đó âu yếm của Phan Đăng Hải. Ánh mắt ấy nồng nàn như ánh mặt trời trên cao vậy. Tôi nóng cả người, mồ hôi vô thức lấm tấm nghĩ cách đối phó với Hải về chuyện này, không quên lùi lại sau lưng anh ta. Nhóm người đứng đó không còn tâm trí để dạo bước thêm nữa, cả nhóm trở lại phòng họp để lấy đồ còn để lại. Nhóm người Pháp ra thang máy xuống sân, chiếc xe bảy chỗ đón khách của tổng công ty đang chờ họ để đến nhà hàng. Đi cùng họ còn có một vị phó tổng giám đốc của Thắng Lợi tuổi đã ngoài năm mươi và một nam trợ lý của ông ta.
Tôi góp tay cùng một cô có tuổi phụ trách dọn dẹp phòng họp, dọn mấy chai nước cùng bánh kẹo hoa quả trên bàn vào túi. Phan Đăng Hải gấp lại laptop, lúc này mới chau mày, có chút bực bội hỏi tôi:
– Cô biết tiếng Pháp à, tại sao lại phải giấu? Sợ Thắng Lợi không đủ tiền trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387242/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.