Đường về tôi chẳng muốn nói gì, chỉ ỉu xìu tựa lưng vào chiếc ghế da êm ái, bên cạnh tôi là Phan Đăng Hải tập trung lái xe. Tôi tự cảm thấy bản thân không nên nghĩ đến việc quyến rũ hắn theo cách thông thường làm gì nữa. Chẳng phải con Yến hay ả người Pháp kia đều thất bại trước hắn sao? Nếu không phải hắn là gay thì có lẽ là hắn rất biết giữ mình, hoặc cũng có thể hắn đã có ai đó trong lòng. Trên hết mặt tôi không đủ dày, còn hắn cũng chẳng phải con cừu non cho tôi dụ dỗ. Trường hợp may mắn tôi dụ được hắn lên giường thì sao, kẻ cáo già như hắn chỉ khiến tôi thân tàn ma dại chịu ấm ức mà thứ tôi cần cũng chẳng thể khai thác được. Còn trường hợp tôi lộ ra ý đồ quyến rũ hắn mà hắn không chấp nhận, chuyện còn tệ hơn nhiều, hắn sẽ tống cổ tôi khỏi Thắng Lợi. Vậy thà tôi cố gắng tìm ra Hà, ép cô ta khai ra mọi chuyện, dùng cô ta làm bằng chứng về thủ đoạn của Hải còn hơn.
– Còn sớm, đi uống nước chứ?
– Dạ… Uống nước ạ?
Tôi ngỡ ngàng tròn mắt. Chẳng phải tôi luôn muốn tìm cách gần hơn với Phan Đăng Hải sao, nếu việc chủ động quyến rũ hắn quá khó lại nhiều rủi ro, chi bằng… cứ vậy chờ hắn chủ động. Hắn không hề phủ nhận việc hắn quan tâm đến tôi…
– Ừm.
Phan Đăng Hải không mời lại lần hai, tôi cũng không cần hắn phải gợi ý thêm liền gật đầu:
– Vâng… tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387240/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.