Cố Cảnh Minh gầm lên. Nhưng cho đến cùng, ông ta vẫn không địch lại chính con trai ruột của mình.
Cố Cảnh Sâm hai mắt hắn lên tia máu nhìn chằm chằm người đàn ông mà anh gọi là cha.
“Nói đi, ông tìm bà nội làm gì? Sao ông dám giết chết bà ấy?” Cố Cảnh Sâm nghiến răng gắn từng chữ. “Ông thèm muốn cổ phần mà bà để dành cho tôi đến vậy sao?”
Cổ Cảnh Minh vừa nghe đến cổ phần ông ta bỗng nín lặng trong phút chốc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng rất nhanh lại bị thanh âm lạnh lùng của Cố Cảnh Sâm cắt ngang.
“Trả lời đi, tiền và quyền lực ông còn thiếu sao? Sao ông dám ra tay với chính mẹ ruột của mình hả? Hả?”
Cố Cảnh Sâm nói mà như sắp khóc, anh uất hận nhìn cha mình, anh không trách ông ta vô tâm với con trai, nhưng lại vô cùng thất vọng vì bao nhiêu năm trên thương trường, ông ta nhận ra được bao nhiêu loại người dối trá gian xảo.
Thế nhưng, một ả đàn bà rắn độc ngay bên cạnh, thì ông lại như kẻ mù mà không hề thấy.
“Ta không giết bà ấy.” Cố Cảnh Minh khó khăn lên tiếng phủ định. Ông ta có đến phòng của bà nội Cố, sau đó xảy ra xô xát cãi vã với bà là thật. Nhưng nếu bảo bản thân ông ta ra tay với mẹ ruột thì..
Điều đó là không thể nào!
Cố Cảnh Minh thừa nhận bản thân có đến gặp bà nội về chuyện nhượng cổ phần, nhưng bà nội đã không đồng ý, vì không dám cãi lại mẹ, nên ông ta sau cuộc cãi vã với bà thì đã rời khỏi. Khi đó cũng là lúc Ngô quản gia nghe thấy rồi đi báo tin cho Cổ Cảnh Sâm.
Nói rõ cho Cố Cảnh Sâm xong, Cố Cảnh Minh tựa hẳn vào tường khi được con trai hất ra. Ông ta thều thào, “Ta không giết bà ấy.”
Cố Cảnh Sâm cười lạnh, xoay người nhìn về hướng Hoàng Uyển lúc này đang run sợ ngồi dưới ôm con trai cô ta.
Thanh âm sắc lạnh của anh lại vang lên như thấu xương.
“Nếu không phải ông ta, vậy thì người ra tay là cô?”
Vừa nghe câu hỏi của Cố Cảnh Sâm, Hoàng Uyển ngước đôi mắt đỏ lên khiếp sợ, miệng lắp bắp, “Không phải tôi, cậu đừng... ngậm máu phun người.”
Cố Cảnh Sâm lười nói chuyện với cô ta, anh tiến tới, lạnh lùng mà giật lấy cậu con trai từ tay Hoàng Uyển. Giọng anh rét lạnh, “Tôi cho cô cơ hội một lần nữa, hoặc là thừa nhận, hoặc là không bao giờ được gặp thằng bé nữa.
Không, đừng!
Hoàng Uyển khiếp đảm, cô ta biết bản thân hôm nay xong đời rồi. Cô ta cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra khác với cô ta nghĩ. Khi nãy chính là cô ta đi vào ngay sau khi Cố Cảnh Minh đi ra. Cô ta cũng van xin bà nội Cố nhường lại cổ phần cho con trai cô ta, vì dù sao thằng bé cũng là cháu ruột của bà. Ai biết bà già kia một chữ cũng không nhiều lời, lập tức bảo cô ta cút.
Tức giận mất khôn, cô ta mới ra tay với bà cụ, xảy ra xô xát khiến bà cụ té rồi ngất lịm. Lấy được giấy tờ chuyển nhượng rồi, cô ta cũng không biết bà cụ đã tắt thở, trong lòng chỉ gấp rút rời khỏi.
Tôi..tôi..!
Hoàng Uyển mặt tái mét, thằng bé trong tay Cố Cảnh Sâm giãy dụa, khóc lên, “ba ơi, cứu con.. Người xấu..
Cổ Cảnh Sâm quát lên, “Câm miệng!”
Thằng bé khiếp sợ không dám khóc nữa. Bên này Cố Cảnh Minh nghe được câu hỏi của Cố Cảnh Sâm, lại như biết được câu trả lời của Hoàng Uyển, ông ta khiếp sợ, kinh hãi lùi dần về phía sau, miệng lẩm bẩm, “Là em làm thật sao... Hoàng Uyển.. là em làm sao?”
“Hức hức, Cảnh Minh, em không cố ý, em không biết bà ấy sẽ chết..em... Hoàng Uyển run rẩy nức nở..
Cổ Cảnh Sâm nghe được câu trả lời, trong lòng vừa oán hận đôi vợ chồng khốn nạn, vừa thương xót cho bà nội. Nếu như không phải vì anh, có lẽ bà đã không chết.
Bà ơi..Cố Cảnh Sâm ứa nước mắt.
Anh thả thằng bé xuống, lạnh giọng: “Cút khỏi nhà tôi.”
Cố Cảnh Minh không biết nên đi hay ở, nghe con trai lên tiếng đuổi người, ông ta lưỡng lự. Lúc này trong lòng có bao nhiêu là hối hận, nhưng trên đời không có thuốc hối hận, Hoàng Uyển lại là mẹ của con trai ông ta, ông ta phải làm thế nào đây?
Còn suy nghĩ không biết nên làm sao, thì Cổ Cảnh Sâm đã hét lên, “Tôi bảo các người cút, không nghe sao?”
Cố Cảnh Sâm vừa nói vừa tức giận xách thằng bé đẩy ra ngoài, anh oán hận, anh chỉ muốn lập tức giết chết bọn họ, nhưng sao có thể, giết người đền mạng, anh còn nhiều chuyện phải lo, đám tang của bà, còn có Tề Nghiêm. Anh không thể để bản thân mất đi lí trí.
Cố Cảnh Minh đi đến, chợt ông ta nắm cổ áo của Cổ Cảnh Sâm, gắn giọng, “Cố Cảnh Minh, mày không có quyền đuổi tao đi, bà ấy là mẹ tao, tao phải ở lại.”
Nực cười! Cố Cảnh Sâm gạt phăng tay ông ta ra, gằn giọng, “Ông còn mặt mũi sao, nói cho ông biết, Cố Cảnh Minh từ hôm nay trở đi, tôi với ông, không còn là cha con. Mang ngay con đàn ba và đứa nghiệt chủng của ông đi khuất mắt tôi, đừng để tôi thấy các người, bằng không, tôi không tha cho các người, cút!”
Cố Cảnh Minh khiếp sợ khi bị chính con trai đoạn tuyệt cắt đứt tình cha con.
“Mày..sao mày dám..”
Cố Cảnh Sâm cười đau xót, nhưng anh vẫn kiên quyết, “Sao tôi lại không dám, Cố Cảnh Minh, hôm nay tôi với ông cắt đứt cha con tại đây, bản thân ông để cho vợ mình giết mẹ mình, ông cũng xứng nói chuyện tình cảm với tôi.”
Đoạn anh lạnh lùng nhìn Hoàng Uyển, giọng anh lạnh tanh, “Cô cứ đợi mà hầu toà rồi ngồi tù đi. Còn bây giờ, cút ngay khỏi đây.”
Cổ Cảnh Minh loạng choạng, không dám tin con trai lại tuyệt tình như vậy. Còn Hoàng Uyển sợ hãi lập tức rời khỏi, ôm cậu con trai đi mất, việc cô ta giết bà già kia, không bằng không chứng, cô ta dù đã thừa nhận với Cố Cảnh Sâm thì đã sao, lời nói chẳng có giá trị gì sất. Cố Cảnh Sâm đúng là thằng ngốc. Muốn bắt cô ta ngồi tù...đợi kiếp sau đi.
Còn lại hai cha con, Cổ Cảnh Sâm chẳng buồn để ý đến Cố Cảnh Minh nữa, cắt đứt cha con, lòng anh đau xót, nhưng một người cha như vậy, anh không cần, thật sự không cần...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]