🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó....

Ba người Yến Nam Nhi, Vân Thiên Ca cùng Tề Nghiêm lại đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Xe đã vào đến đường cao tốc, nhưng chiếc ô tô đen kia tuyệt nhiên đã lộ mặt.

Một mực đuổi theo áp sát. Yến Nam Nhi cho xe phóng nhanh, nhiều lần suýt cắt đuôi của bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn bị bám sát không buông. Gió đêm tốc vào mặt khiến cho Tề Nghiêm đau rát, cô sốt ruột không thôi, vì gọi điện thoại cho Cổ Cảnh Sâm không được. Điện thoại rõ ràng đổ chuông, nhưng anh không nhấc máy..

Đã xảy ra chuyện gì rồi, dù trong quá khứ hay hiện tai, Cố Cảnh Sâm chưa bao giờ không nghe điện thoại của cô, chỉ cần là cô, thì dù tin nhắn hay cuộc gọi, anh đều sẽ đáp lại.

Cổ Cảnh Sâm, anh xảy ra chuyện gì rồi?

Còn đang tự hỏi, Tề Nghiêm bỗng giật bắn, khi nghe một thanh âm lạnh buốt từ phía sau.

Đó là tiếng súng nổ.

Yến Nam Nhi hét lên, “Mau cúi người xuống, đừng ngẩng lên.”

Vân Thiên Ca kinh hãi, hai tay bấu chặt vào Tề Nghiêm, miệng hét ầm, “Chuyện gì vậy, chúng ta không thể dừng xe thương lượng sao?”

Tề Nghiêm gạt phăng, “Thương lượng, Vân Thiên Ca, cô ngây thơ qua, bọn chúng là cần mạng chứ không cần tiền.

Mẹ kiếp! Tề Nghiêm muốn chửi thề. Bọn khốn lại chọn ngay đoạn đường cao tốc, một bóng người cũng không có.

Lại nghe tiếng súng vang lên, lần này thì thanh âm chói tai của Yến Nam Nhi hét lên, “Bám chắc vào!”

Cả Tề Nghiêm và Vân Thiên Ca còn chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe bụp một phát, sau đó là tiếng ma sát của cao su trên đường, mùi bốc khét lẹt, xe của bọn họ bị bắn thủng mấy lỗ.

Chiếc xe mất thăng bằng chạy xiên xéo về một bên phía lê đường, thật sự không thể chạy tiếp nữa, chật vật như một con thú bị thương một chân, dừng hẳn lại.

Hai bên đường là rừng cây hoang vu, nếu để ý còn có thể nghe được tiếng nước chảy xa xa.

Tề Nghiêm lập tức xuống xe, Vân Thiên Ca và Yến Nam Nhi cũng lập tức xuống theo.

“Chia ra chạy.” Tề Nghiêm nhanh chóng tính kế.

Nếu chạy cùng nhau, bọn họ chắc chắn không thoát, hơn cả bọn người kia có súng, nếu còn chần chờ, tất cả chỉ còn đường tử.

Yến Nam Nhi lôi Tề Nghiêm lại, “chị định chạy một mình”

Tề Nghiêm hất tay ra, “Chứ chạy với ai, tôi còn có võ, nhưng cô ấy thì không, cậu phải bảo vệ Thiên ca”



“Nhưng mà.” Yến Nam Nhi còn đang do dự thì phía sau bọn người kia đã đuổi đến.

Tên đại ca dẫn đầu lao đến, giọng lạnh tanh, pha chút vui sướng như thú săn bắt được con mồi.

“Bắt được chúng mày rồi.”

Tề Nghiêm nào có để ý, dưới chân là đôi giày cao gót, cô tuột ngay ra, đáp thật mạnh về phía tên cầm đầu đang đuổi tới trước tiên.

Lực tay cô rất mạnh, lại ném vô cùng chuẩn xác, chiếc guốc kia cứ vậy không cánh mà bay thẳng vào mặt tên kia.

“Á á..” tên đại ca hét lên đau đớn vì bị ném ngay thẳng vào mặt. Lập tức ôm mặt dừng lại, bọn đàn em phía sau thấy đại ca gặp chuyện cùng nhanh chóng thắng lại, chưa dám tiến lên...

Nhân cơ hội kia, Tề Nghiêm hét lên: “Đi mau.”

Dứt lời, cô quay người chạy vào bóng tối rừng cây.

Yến Nam Nhi và Vân Thiên Ca cũng lập tức đuổi theo. Ba bóng người nhanh chóng mất hút trong bóng tối.

Bọn người kia sau khi phản ứng lại, cũng nhanh chóng đuổi theo. Chúng hét ầm lên vì bị ba đứa nhãi ranh lừa cho một vố. Tên đại ca hận đến thấu xương, cuộc đời hắn giang hồ bao lâu, lần đầu tiên bị thương lại bởi vì một chiếc dép của một con nhãi.

Con mẹ nó!

Hắn chửi ầm lên, “Mẹ tụi mày, bắt lại hết cho tao, một đứa cũng không tha.”

Ba người Tề Nghiêm cứ nhằm hướng thẳng mà chạy, bóng tối mù mịt, dưới chân là cỏ gai góc.

Dù không thấy gì, nhưng bản năng của con người khi rơi vào nguy hiểm lại cực kỳ phát huy, ba người chỉ chạy về phía trước, bởi vì họ không thể dừng lại.

Bọn người kia chưa đuổi kịp, nhưng trước sau cũng sẽ đuổi đến.

Nếu dừng lại, đồng nghĩa với việc đầu hàng, mà bọn người hung hãn kia, sẽ không tha cho bọn họ.

Tề Nghiêm không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, lúc này cô chỉ biết chạy trối chết, cô có học võ, thế nhưng bọn người kia có súng.

Cô không thể đem mạng ra cược.

Còn đang chạy, bỗng nhiên thanh âm của Vân Thiên Ca vang lên.



“Tiểu Yến, Tề Nghiêm.. tôi không xong... rồi” Vân Thiên Ca rên lên đau đớn. Hai chân của cô rất đau, có lẽ là dẫm phải gai hoặc là miểng chai. Cô thật sự không thể chạy nữa.

Tề Nghiêm dừng lại, cô chạy vội lại cầm điện thoại nhanh chóng soi vào chân của Vân Thiên Ca.

Cả cô và Yến Nam Nhi đều kinh hãi, vết cắt khá lớn, lòng bàn chân của Vân Thiên Ca toàn là máu.

Yến Nam Nhi tức giận mắng, “Bị lúc nào sao em không nói.” Vừa tức giận, vừa lo lắng, cậu cũng quên bản thân tự nhiên thay đổi cách xưng hô với Vân Thiên Ca.

Tề Nghiêm mắng, “Đừng có to miệng như thế.” Đoạn Tề Nghiêm đưa điện thoại cho Yến Nam Nhi, “Rọi đèn cho tôi.”

Yến Nam Nhi rọi đèn điện thoại. Tề Nghiêm mạnh tay xé rách tà váy của cô, một đoạn thật dài, sau đó lập tức quấn chặt vết thương của Vân Thiên Ca lại.

Thao tác của cô rất nhanh. Thành thạo đến mức Yến Nam Nhi và Vân Thiên Ca đều không thể tin được.

“Cô..tài thật đó.” Vân Thiên Ca lí nhí khen.

Tề Nghiêm bất giác đáp lại, “Được huấn luyện qua mà thôi”

Lấy lại điện thoại từ trong tay của Yến Nam Nhi, ba người vừa đứng dậy thì phía sau bọn họ ở phía xa đã nghe thấy bọn người kia nhốn nháo. Đèn pin rọi tùm lum.

Tề Nghiêm gấp gáp, “Đi mau lên.”

Ba người tiếp tục chạy sâu vào bên trong. Yến Nam Nhi lúc này đã cõng Vân Thiên Ca, vì cô khá nhỏ con, nên đối với một người đàn ông trưởng thành như Yến Nam Nhi, chuyện đó là quá dễ dàng.

Tề Nghiêm khá là khâm phục Yến Nam Nhi. Nhưng lúc này, cô không thể đem ngón cái lên mà khen cậu ta “Men” cho nổi.

Càng chạy vào bên trong, bên tai Tề Nghiêm tiếng nước chảy càng rõ ràng...

Cô biết ở gần đây có sông, thậm chí là sống chảy khá lớn. Ý nghĩ đầu tiên của Tề Nghiêm chính là nhảy sông để trốn.

Nếu cứ chạy đường rừng như vậy, sẽ không thoát, chưa biết phía trước bọn họ còn va phải thứ gì. Nghĩ là làm, đang chạy thẳng, bỗng cô lên tiếng, “Đi bên này!”

Dứt lời, Tề Nghiêm rẽ trái. Yến Nam Nhi cũng phản ứng khá nhanh, lập tức đuổi theo Tề Nghiêm. Lại tiếp tục chạy, dường như không biết mệt.

Cuộc đời Tề Nghiêm sống cả hai đời, có lẽ cô chạy bộ cả năm cộng lại cũng không bằng một lần chạy này.

Tề Nghiêm thầm oán hận, cô không biết bọn người kia là người của ai. Hoặc là Tề Lam, hoặc là ba của Cố Cảnh Sâm cũng có thể là một thế lực khác nữa.

Nhưng nếu như lần này cô thoát được, cô sẽ tính toán từng người một, không nhân nhượng nữa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.