Cố Cảnh Sâm gạt đi nước mắt, nhìn bà nội nằm im trên giường, đôi mắt mở to khi nãy của bà đã được Cổ Cảnh Sâm vuốt xuống. Bà cụ hiền từ tựa như đang ngú.
Người đàn ông trẻ tuổi cứ nhìn bà nội như vậy, trong lòng là muôn vàn suy nghĩ.
Lạch cạch một tiếng!
Cửa phòng được mở ra, thanh âm của Cố Cảnh Minh vang lên. Thân thể ông ta loạng choạng chạy tới quỳ sụp xuống bên giường, run rẩy “Mẹ, mẹ sao thế này? Là ai làm?”
Cử chỉ ông ta tuyệt nhiên không chút giả bộ.
Cổ Cảnh Sâm không nói gì? Anh chỉ lặng lẽ quan sát. Lại thấy một người phụ nữ dắt theo một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi chạy xộc vào.
Hai người một lớn một nhỏ cũng bù lu bù loa ồn ào khóc lớn trước mặt anh.
Hai mẹ con này quần áo rực rỡ, vừa nhìn đến người phụ nữ kia, Cố Cảnh Sâm bất giác buồn nôn.
Cái người phụ nữ mà làm cho anh sợ hãi, ghê tởm bao nhiêu năm không hết, nhìn thôi cũng muốn ói!
Không phải mẹ kế của anh Hoàng Uyển thì là ai?
Ả đàn bà mưu mô này, hôm nay cũng theo Cố Cảnh Minh về.
Cố Cảnh Sâm đưa tay ôm ngực, cố nén lại cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong cổ họng.
Tiếng khóc lóc lải nhải của ba người kia khiến Cố Cảnh Sâm cảm thấy cực kỳ tức giận lẫn uất hận. Ngoài ba người này, đứa nhỏ kia anh không tính, thì hai kẻ còn lại nếu không phải là ba anh thì người hại bà nội chính là ả đàn bà ghê tom kia.
Đang khi một nhà ba người đang còn mèo khóc chuột giả từ bi thì thanh âm lạnh lẽo của Cố Cảnh Sâm cắt ngang.
“Đủ rồi!”
Một câu này làm cho tiếng khóc nín bặt. Cả ba người kia đều im bặt nhìn đến Cố Cảnh Sâm.
“Các người giả bộ đủ chưa?” Cố Cảnh Sâm giận dữ quát, tại sao con người ta lại có thể giả bộ vu vơ đến vậy. Anh bất ngờ lao đến, túm cổ áo của Cố Cảnh Minh ba anh, mạnh mè dồn ông ta vào tường, giọng anh lạnh như băng.
“Là ông, ông dám hại bà của tôi, sao ông dám giết bà ấy? Hả? Sao ông dám?” Cố Cảnh Sâm gắn lên, hung ác, đôi con người sâu đen hắn lên tia chết chóc như muốn đâm lủng người đàn ông trước mặt anh.
“Mày nói cái gì, đừng ăn nói bậy bạ.” Cố Cảnh Minh vùng vẫy, nhưng căn bản không lại con trai ông ta. Chỉ có thể chịu chất vấn.
Hoàng Uyển cô ta lúc này thấy Cố Cảnh Minh bị Cố Cảnh Sâm đè mạnh vào tường cũng khiếp sợ, nhưng vì sợ Cố Cảnh Sâm nổi điên sẽ giết Cố Cảnh Minh, nên vội vã sấn tới túm áo Cố Cảnh Sâm toan lỗi anh ra.
Gọi Hoàng Uyển là cô ta thì cũng không sai, vì so tuổi, Hoàng Uyển chỉ lớn hơn Cố Cảnh Sâm khoảng mười tuổi. Vậy nên năm đó khi mới về làm vợ bé của Cố Cảnh Minh, cô ta thấy Cố Cảnh Sâm thanh niên mới lớn lại nổi trội vượt người, nên mới có ý định ấy anh, sự việc không thành liền nhân lúc bà nội Cố và Cố Cảnh Minh không ở nhà, sai người hành hạ anh, nhốt anh ở tầng hầm bỏ đói suốt mấy ngày trời.
Trong mấy ngày tăm tối đó, Cố Cảnh Sâm tưởng chừng như chết đi sống lại, không chỉ bị bỏ đói, anh còn bị Hoàng Uyển trói lại, làm những hành động kinh tởm đối với anh, năm đó nếu như không phải bà nội anh về kịp, Hoàng Uyển vì sợ bà phát hiện mà thả anh ra, thì có lẽ anh đã tự tử trước lúc đó. Càng thảm hại hơn chính là anh sẽ bị Hoàng Uyển sâm hại chính thức.
Cho đến bây giờ sống lại hai kiếp, chuyện năm đó, Cố Cảnh Sâm chưa từng quên. Bộ dạng khi đó của Hoàng Uyển, làm cho anh kinh tởm đến tột cùng. Một người phụ nữ lại có thể để ham muốn bản thân áp đi lí trí như vậy.
Nhìn thấy cô ta, anh chỉ buồn ói.
Trở lại hiện tại, Hoàng Uyển toan túm áo của Cố Cảnh Sâm thì bị anh nhanh chóng một tay thật mạnh mẽ hất văng ra.
Giọng anh cực kỳ lạnh lẽo, “Cút ngay, đừng chạm vào tôi”
Cậu bé con trai của Hoàng Uyển thấy mẹ mình bị hất ra thì vội vàng chạy lại đỡ cô ta, “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”
Hoàng Uyển khiếp sợ, ôm con trai, không dám tiến lên nữa. Năm xưa không phải cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Cố Cảnh Sâm khi mà cô ta muốn làm hành động suy dâm với anh.
Hiện giờ, Cố Cảnh Sâm đã không còn là Cố Cảnh Sâm năm đó, anh trưởng thành mạnh mẽ hơn người, với cả dường như bệnh của anh, đã hết!
Đó là cái nhìn của Hoàng Uyển đối với Cố Cảnh Sâm sau bao ngày nhìn lại.
Cô ta không dám manh động nữa, chỉ dám ôm đứa nhỏ, giả bộ đáng thương khóc thút thít.
Cố Cảnh Minh thấy vậy, liền xót, muốn hất mạnh Cố Cảnh Sâm ra, ông ta hung hãng trợn mắt nhìn Cố Cảnh Sâm mà quát.
“Thằng nghịch tử, mày mau buông tạo ra, sao mày dám hất mẹ kế của mày, cô ấy là mẹ kế của mày, không có công sinh cũng có công dưỡng dục mày”
Cổ Cảnh Sâm nghe xong câu kia, lòng anh hoàn toàn lạnh đi. Thật là buồn cười..
Dưỡng dục sao?
Dưỡng dục cái mẹ gì?
Dưỡng dục là khiến con trai ông ta một chút nữa là bị xâm hại? Bị sợ hãi? Bị ám ảnh cho đến lúc này mãi không thoát ra được?
Đấy mà là dưỡng dục sao?
Nực cười, đúng là nực cười, ba của anh sống mấy chục năm trời, câu nói kia của ông ta khiến anh cảm thấy ông ta bỗng nhiên như biến mình thành một thằng hề...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]