Không khí trong phòng im lặng.
Cố Cảnh Sâm gạt đi nước mắt, nhìn bà nội nằm im trên giường, đôi mắt mở to khi nãy của bà đã được Cổ Cảnh Sâm vuốt xuống. Bà cụ hiền từ tựa như đang ngú.
Người đàn ông trẻ tuổi cứ nhìn bà nội như vậy, trong lòng là muôn vàn suy nghĩ.
Lạch cạch một tiếng!
Cửa phòng được mở ra, thanh âm của Cố Cảnh Minh vang lên. Thân thể ông ta loạng choạng chạy tới quỳ sụp xuống bên giường, run rẩy “Mẹ, mẹ sao thế này? Là ai làm?”
Cử chỉ ông ta tuyệt nhiên không chút giả bộ.
Cổ Cảnh Sâm không nói gì? Anh chỉ lặng lẽ quan sát. Lại thấy một người phụ nữ dắt theo một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi chạy xộc vào.
Hai người một lớn một nhỏ cũng bù lu bù loa ồn ào khóc lớn trước mặt anh.
Hai mẹ con này quần áo rực rỡ, vừa nhìn đến người phụ nữ kia, Cố Cảnh Sâm bất giác buồn nôn.
Cái người phụ nữ mà làm cho anh sợ hãi, ghê tởm bao nhiêu năm không hết, nhìn thôi cũng muốn ói!
Không phải mẹ kế của anh Hoàng Uyển thì là ai?
Ả đàn bà mưu mô này, hôm nay cũng theo Cố Cảnh Minh về.
Cố Cảnh Sâm đưa tay ôm ngực, cố nén lại cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong cổ họng.
Tiếng khóc lóc lải nhải của ba người kia khiến Cố Cảnh Sâm cảm thấy cực kỳ tức giận lẫn uất hận. Ngoài ba người này, đứa nhỏ kia anh không tính, thì hai kẻ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3737882/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.