🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tại nhà họ Cố.

Bữa tiệc sinh nhật của bà nội Cố đã bắt đầu được diễn ra. Khách mời cũng đã đến đầy đủ. Cố Cảnh Sâm đón tất cả khách mời của bà. Nhưng anh lại chưa đón được Tề Nghiêm, cô vợ nhỏ của anh.

Yến Nam Phong lúc này từ bên trong đi ra, trên tay anh đang cầm hai ly rượu vang, thấy Cố Cảnh Sâm đang nhìn về phía xa đường lớn, liền nói, “Đang đợi ai đấy? Vào bên trong thôi.”

Cố Cảnh Sâm cầm lấy ly rượu từ tay Yến Nam Phong, cau mày mang theo vẻ lo lắng, “Tôi đợi Tề Nghiêm, em ấy còn chưa có đến.”

Yến Nam Phong ồ lên, “À, thì ra đợi cô vợ nhỏ hả” Anh nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Cảnh Sâm, tôi nói với cậu này, hai người đăng ký kết hôn rồi, sao không về ở cùng bà nội đi, mỗi người ở một nhà như vậy cũng không phải cách”

Cố Cảnh Sâm không nhìn Yến Nam Phong, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Chuyện bên trong khó nói lắm, sau này cậu sẽ hiểu.”

Sở dĩ Cố Cảnh Sâm nói vậy cũng hợp lý, nhà chính của Cố gia hiện tại, vẫn do Cổ Cảnh Minh làm chủ, nên anh không thể mang Tề Nghiêm về sống, kiếp trước khi anh cưỡng ép mang Tề Nghiêm về, là vì khi đó bản thân anh đã hoàn toàn nắm chắc Cố thị, nên khi đó ba anh chẳng dám động vào anh và cô.

Còn kiếp này, trong tay anh cổ phần vẫn thua Cổ Cảnh Minh, anh không thể làm bừa, nếu không, Tề Nghiêm của anh sẽ gặp chuyện. Nói chuyện với Yến Nam Phong nhưng Cổ Cảnh Sâm tâm trí lại không thể không lo lắng cho Tề Nghiêm.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, sao bây giờ còn chưa có đến nữa?

Cố Cảnh Sâm còn đang suy nghĩ trong đầu, định bụng sẽ lấy xe đi đón Tề Nghiêm thì trong nhà, Ngô quản gia đã vội vàng chạy ra, nói nhỏ vào tai anh.

Vừa nghe Trần quản gia nói xong, Cổ Cảnh Sâm sắc mặt trầm xuống, vội vàng theo Ngô quản gia đi vào. Yến Nam Phong đương nhiên cũng theo vào cùng.

Hai người thanh niên đi theo Ngô quản gia đi vào, bên ngoài bữa tiệc vẫn ồn ào náo nhiệt. Tiếng cười, tiếng cụng ly ồn ào xôn xao.

Khi Cố Cảnh Sâm và Yến Nam Phong vào đến nơi thì cả hai kinh hãi khi thấy cảnh tượng trong phòng riêng của bà nội Cố.

Trong phòng, bà nội Cố nằm bất động trên thềm nhà, một chút động tĩnh cũng không còn. Bên cạnh còn có một phần đồ đạc rơi vãi, mấy hộc tủ đã bị lục tung.

“Bà nội!”

Cố Cảnh Sâm hét lớn chạy vội tới quỳ sụp xuống, hai tay nâng bà cụ lên, cả người Cố Cảnh Sâm run rẩy không ngừng. Miệng không ngừng lắp bắp gọi lớn.



“Bà ơi, bà tỉnh lại đi, bà sao thế này, bà ơi, bà nghe con gọi không?” Cố Cảnh Sâm vừa gọi vừa lay bà cụ. Trong lòng anh vô cùng hoảng sợ. Đối với anh, bà là người thân duy nhất, là chỗ dựa duy nhất của anh ngoài Tề Nghiêm.

“Bà ơi, bà ơi.” Cố Cảnh Sâm gào lên gần như sắp khóc.

Yến Nam Phong vội vàng đưa tay lên mũi bà cụ kiểm tra thử, anh lúc này chí ít cũng giữ được bình tĩnh hơn Cổ Cảnh Sâm. Khi bàn tay chạm đến mũi của bà nội Cố, Yến Nam Phong giật mình hoảng sợ khi mà hơi thở của bà cụ đã không còn nữa.

“Cảnh Sâm, bà cậu đã đi rồi.” Yến Nam Phong run giọng nói.

Ngô quản gia đứng tại đó cũng nghe được câu nói của Yến Nam Phong, ông quỳ sụp xuống bật khóc, “Lão thái thái ơi.”

Cố Cảnh Sâm ôm thân thể bà nội trong lòng, ngồi bệt xuống đất cả người anh run lên. Tại anh như bị ù đi khi nghe Yến Nam Phong nói.

Làm sao có thể như vậy, nửa tiếng trước, mọi chuyện còn tốt đẹp kia mà bà còn nói chuyện với anh cơ mà, bà còn muốn anh với Tề Nghiêm nhanh chóng sinh chất cho bà chăm sóc.

Thế sao bây giờ lại như vậy?

Là ai? Là ai làm? Cố Cảnh Minh? Là Cổ Cảnh Minh sao?

Không thể nào? Ông ta sao dám? Ông ta sao có thể dám chứ?

còn

Ôm chặt bà nội trong lòng, Cổ Cảnh Sâm bật khóc lên nức nở. Thủa bé không mẹ, chỉ có bà nội luôn chăm lo cho anh cho đến bây giờ, anh hiện tại còn chưa báo hiếu cho bà, vậy mà...

Thanh âm nức nghẹn của Cố Cảnh Sâm làm cho Ngô quản gia cũng đau lòng thương cảm mà khóc theo.

Yến Nam Phong bên cạnh cũng không vui nổi, anh định lên tiếng an ủi bạn thân thì nhanh chóng từ bỏ ý định.

Chợt Cố Cảnh Sâm ngừng khóc, quảy sang Ngô quản gia hỏi, “Bác Ngô, chuyện là thế nào? Tại sao lúc đó bác không chạy ngay vào can thiệp, bác sợ ông ta?”

Thanh âm lạnh lẽo của Cố Cảnh Sâm làm cho Ngô quản gia run rẩy. “Cậu chủ, tôi không biết mọi chuyện lại nhanh chóng như vậy, lúc đó tôi chỉ nghe ông chủ và lão thái thái to tiếng, tôi không dám chen vào nên mới vội chạy đi gọi cậu. Cậu đừng hiểu lầm tôi. Tôi không biết gì cả.”



Ngô quản gia vừa run rẩy vừa sợ, nhưng vẫn cố gắng giải thích.

Cổ Cảnh Sâm ôm bà nội loạng choạng đứng dậy, đặt bà lên giường nằm. Anh ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ bỗng nhiên thay đổi làm cho Yến Nam Phong cũng khiếp sợ.

“Cảnh Sâm, cậu không sao chứ? Đừng làm tôi sợ.” Yến Nam Phong nói. Định đi tới thì lại bị Cố Cảnh Sâm lên tiếng ngăn lại.

“Nam Phong, cậu về trước đi.” Cố Cảnh Sâm nói rồi lại ra lệnh cho Ngô quản gia.

“Bác Ngô, ra ngoài thông báo ngừng bữa tiệc. Cáo lỗi mọi người cho tôi.”

Yến Nam Phong vẫn không yến tâm, “Nhưng mà Cảnh Sâm, cậu thật sự không sao chứ?”

“Tôi không sao? Đây là chuyện riêng nhà tôi, tôi sẽ tự giải quyết.” Cố Cảnh Sâm lạnh lùng quyết đoán.

Yến Nam Phong chỉ đành quay về, bạn thân bao nhiêu lâu, anh có thể hiểu sự bình tĩnh của Cố Cảnh Sâm lúc này chính là bình yên duy nhất sau cơn bão lớn.

Một khi Cố Cảnh Sâm nổi giận, anh không biết hậu quả sẽ làm sao? Lại ai mới có thể gánh được?

Yến Nam Phong đi sau Ngô quản gia. Ngô quản gia tiễn cậu chủ nhà họ Yến về, ông cũng nhanh chóng giải tán. Khách mời bên ngoài chỉ vừa nhập tiệc, còn chưa thấy nhân vật chính, lại nhanh chóng bị gia nhân mời về, liền lấy làm khó hiểu. Nhao nhao lên ồn ào một mảnh.

Bên ngoài ồn ào rúng động là vậy, nhưng bên trong căn phòng của bà nội Cố, lại im lặng đến đáng sợ.

Cố Cảnh Sâm ngồi cạnh giường, đôi mắt u buồn nhưng lại mang đến cảm giác áp bức lạnh lẽo.

“Cố Cảnh Minh, nếu cái chết của bà thật sự do ông làm, tôi nhất quyết không cho ông!”

Từng thanh âm rít qua từng kẽ răng, Cố Cảnh Sâm nghiến chặt đôi môi đến bật máu, nước mắt ứa ra, hai tay siết chặt thành quyền, anh cố nén lại tất cả, nhưng nước mắt lại không nhịn được từng giọt lại từng giọt rơi xuống.

Người như Cố Cảnh Sâm sống qua hai đời, anh chưa từng khóc bao giờ, kiếp trước anh ra đi, bà vẫn còn sống, nhưng kiếp này, anh còn chưa kịp báo hiếu thì bà lại đi trước.

Trong sự im lặng, người đàn ông trẻ tuổi nước mắt ứa ra không ngừng, tiệc sinh nhật của bà nội tưởng chừng vui vẻ, cứ như vậy trở thành một bữa tiệc sinh nhật buồn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.