Xe của ba người Yến Nam Nhi, Vân Thiên Ca và Tề Nghiêm đi ra khỏi phố Đồ Cổ thì một đường hướng đến Cố gia. 
Cả ba người vẫn chưa hay biết bọn họ đang bị theo dõi bởi chiếc ô tô màu đen kia. 
Trên đường, xe cộ qua lại khá đông, vậy nên ngay cả một người khá nhạy bén như Tề Nghiêm cũng không nhận ra được sự lạ. 
“Cô Vân, cô với tiểu Yến đây định khi nào thế?” Tề Nghiêm mở miệng trước tiên trêu chọc Vân Thiên Ca đang ngồi bên cạnh. 
Vân Thiên Ca đang chăm chú về phía trước, nghe Tề Nghiêm hỏi vậy, 
cô giật mình, mặt hơi xấu hổ, cúi đầu lí nhí đáp, “Cái này phải do tiểu Yến quyết định. Tôi thuận theo cậu ấy" 
Tề Nghiêm bật cười, nhìn cái cách bến lẽn trả lời của Vân Thiên Ca, cô chợt nhớ đến kiếp trước của cô và Cố Cảnh Sâm. Ngày đó khi bị Cố Cảnh Sâm bắt về, cô lại chẳng có một chút e ngại hay xấu hổ như Vân Thiên Ca một chút nào. 
Ngược lại, cô còn mặt dày muốn theo đuổi Cổ Cảnh Sâm, năm lần bảy lượt muốn trèo lên giường của anh. Nhưng khi đó Cố Cảnh Sâm lại quá lạnh nhạt, khiến cô từ ưa thích thành ghét bỏ xa lánh. 
Đang suy nghĩ mông lung, còn chưa kịp đáp lại lời của Vân Thiên Ca bỗng nhiên “két” một tiếng. Yến Nam Nhi cho xe quẹo phải rồi thắng gấp bên lề đường, gần một trạm xăng lớn. 
Tề Nghiêm khó hiểu, lặp tức hỏi. “Yến Nam Nhi, sao cậu dừng xe, trễ giờ rồi đấy.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3736863/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.