Bên ngoài đại sảnh, Tề Bách đang chờ Tôn Di Trân chuẩn bị quần áo lẫn quà mừng để đến dự tiệc sinh nhật của Bà nội Cố.
Tiệc sinh nhật lần này rất long trọng, nên khách mời cũng đông. Hầu hết đều là những người trong giới thượng lưu ở Sầm Sơn.
“Di Trân, nhanh lên chút đi, trễ giờ thì không tốt đâu” Tề Bách lớn tiếng hối thúc.
Tiếng của Tôn Di Trân vọng xuống, “Em xong rồi đây.” Cô ta hôm nay mặc một cái váy bầu màu tím. Bụng của cô ta đã ít nhiều nổi lên. Nên không thể mặc những loại áo đầm quá ôm.
Tề Bách nghe Tôn Di Trân nói vọng xuống, trong lòng khó chịu dâng lên. Nếu không phải cô ta mang thai đứa con trai, thì có lẽ ông ta đã cho cô ta đi tàu bay rồi.
Thật phiền phức!
Tôn Di Trân không hề hay biết sự chán ghét của Tề Bách, trong lòng cô ta lúc này cực kỳ vui sướng. Hiện tại ở cái nhà này, cô ta chính là chủ, người làm trên dưới đều một tiếng bà chủ, hai tiếng bà chủ, nghe thật đã tai.
Đợi thêm một lúc thì rút cuộc Tôn Di Trân cũng đi xuống, trên tay mang theo một cái túi đựng hộp quà khá lớn.
“Tề Bách, đi thôi” Tôn Di Trân giọng nhỏ nhẹ gọi, cố tình muốn lấy lòng Tề Bách. Nhìn cái dáng vẻ của cô ta, Tề Bách đang giận, cuối cùng đành nén xuống, dẫu sao thì ông ta bây giờ cũng chỉ còn người phụ nữ này là người thân bên cạnh.
Nhà họ Cố.
Bữa tiệc sắp đến giờ, khách mời cũng nhanh chóng đến gần đủ. Đừng ngoài cổng tiếp khách, Cố Cảnh Sâm trong lòng nôn nóng thì chưa thấy cô vợ nhỏ của anh đến.
Nhấc điện thoại lên đang định gọi đi cho Tề Nghiêm, thì Yến Nam Phong tới.
“Cảnh Sâm” Yến Nam Phong tươi cười lên tiếng chào hỏi.
Cố Cảnh Sâm nhét điện thoại vào trong túi trở lại. “Cậu tới rồi, mau vào trong đi.”
Yến Nam Phong cười, vỗ vai thằng bạn, “Gấp gì chứ, tôi ở đây đón khách phụ cậu.”
“Ờ.” Cố Cảnh Sâm nhẹ gật đầu, xong lại như nhớ ra, huých nhẹ Yến Nam Phong, “Phụ cái quái gì, cậu muốn nhìn mặt vợ tôi thì có.”
Yến Nam Phong bật cười, “Bị cậu nhìn ra rồi, thế nào, đã chung đụng với cô ấy chưa?” Vừa nói Yến Nam Phong vừa đưa hai bàn tay thon dài lên làm cái động tác ma sát trêu chọc Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm lắc đầu, sắc mặt ủ rũ, “Còn chưa, tôi thật sự chưa chuẩn bị tốt.”
Yến Nam Phong lại nói, “Đừng có ảo não thế chứ, chẳng phải tôi nói với cậu rồi sao, chỉ cần ít nhiều cậu không cảm thấy khó chịu khi hai người tiếp xúc thân mật, khả năng bệnh của cậu sẽ hết sao?”
Cố Cảnh Sâm gật đầu, “Biết vậy, nhưng tôi sợ em ấy lâu dài sẽ chán ghét tôi.” Nói ra câu này, Cố Cảnh Sâm thật sự sợ hãi, ba ngày trước đó, khi ở chung cư nhà nhỏ kia, anh và Tề Nghiêm chỉ một xíu nữa là làm bước cuối, nhưng thảm hại anh lại là người huỷ đi, vì ngay lúc quan trọng, anh lợm giọng muốn “ói”.
Ngày hôm đó, có lẽ Tề Nghiêm rất buồn, nhưng cô không nói. Cổ Cảnh Sâm biết cô buồn phiền, mà anh lại bất lực, vợ chồng mới kết hôn, chuyện đó là cần thiết, càng huống hồ, cả anh và cô đều yêu nhau như vậy...
Càng nghĩ Cố Cảnh Sâm càng cảm thấy bản thân thật thất bại.
Bỏ qua câu chuyện, Yến Nam Phong đổi chủ đề, anh nói: “Hôm nay là sinh nhật bà nội, vậy chắc ba của cậu...?"
Cố Cảnh Sâm đáp: “Ông ta sẽ về, thậm chí sẽ mang cả người phụ nữ kia về cùng thằng con trai của cô ta.”
“Vậy cậu...?” Yến Nam Phong ngập ngừng hỏi, đây là khúc mắc bấy lâu của Cố Cảnh Sâm. Người làm bạn thân như anh biết khá rõ.
Cố Cảnh Sâm cười lạnh, “Mặc kệ bọn họ, tôi không quan tâm. Nếu họ không động chạm vào tôi thì tôi cũng không cần để ý cho bẩn mắt.
Yến Nam Phong gật đầu. “Mong là mọi chuyện tốt đẹp."
Cổ Cảnh Sâm mải nói chuyện với Yến Nam Phong, anh cũng quên
luôn đi cảm giác nôn nóng của bản thân khi nãy khi mà chưa thấy Tề Nghiêm tới.
Khu phố Đồ Cổ.
Yến Nam Nhi cùng Tề Nghiêm và Vân Thiên Ca đang dừng xe trước tiệm đồ cổ của mẹ cô. Bạch Huyên từ trong cửa hàng đi ra, đưa ba hộp quà được gói gém tỉ mỉ cẩn thận đưa cho Tề Nghiêm.
“Quà của ba đứa đã được cậu gói rồi đây, đi sinh nhật vui vẻ nhé. Bạch Huyền nói với Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm đón lấy, đưa cho Vân Thiên Ca ngồi bên cạnh, rồi vẫy tay tạm biệt Bạch Huyền.
“Cậu nhỏ, tụi cháu đi nhé, vài ngày nữa cháu ghé cậu.” Tề Nghiêm nói vọng lại. Không quên vẫy tay với Bạch Huyền.
Bạch Huyên cũng vẫy tay theo, nhìn chiếc xe thể thao dần biến mất trong khoảng tối phía trước, trong lòng của anh bất giác dấy lên một sự lo lắng khó nói. Từ lúc chiều, khi nghe cháu gái nói tối sẽ đến nhà họ Cố dự tiệc sinh nhật, anh vô tình có chút cảm giác không yên tâm.
Nhưng cho đến lúc này, lại không xác định cảm giác đó là gì. Tề Nghiêm là giọt máu của chị gái anh để lại, anh có nhiệm vụ phải bảo vệ con bé, nếu như con bé xảy ra chuyện gì, anh sẽ khó mà đối diện trước di ảnh của chị anh.
Xe đi rồi, Bạch Huyên khẽ lắc đầu tự trấn an, lẩm bẩm, “Hi vọng không có chuyện gì” Đoạn anh quay trở lại vào trong, loay hoay dọn dẹp hàng rồi khoá cửa thì chưa đầy một lúc, một chiếc xe ô tô đen mười sáu chỗ từ trong ngõ tối gần đó cũng lăn bánh rời đi.
Bạch Huyên khép cửa tiệm, khe hở nhỏ đủ để anh loáng thoáng nhìn thấy chiếc ô tô kia vụt qua. Chiếc xe chạy rất nhanh, khiến Bạch Huyên nhìn cũng không rõ.
Đến khi định thần lại, thì chiếc xe kia đã như một bóng ma biến mất trong màn tối...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]