Nhà họ Cố buổi tối. Trong trang viên toàn bộ được trang trí đều bằng hoa Lan tươi. Bởi vì hoa Lan là giống hoa mà bà nội Cố yêu thích nhất.
Hôm nay là sinh thần thọ bảy mươi của bà nội Cố. Cố Cảnh Sâm đặc biệt đứng ra sắp xếp chuẩn bị mọi thứ.
Từ ngày ở cục dân chính trở về, cả nhà họ Cố trên dưới đều như sống trong mơ, bởi vì cậu chủ của bọn họ đột nhiên thay tính đổi nết.
Dễ chịu đến không ngờ!
Bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra ngoài bà nội Cố. Trong phòng của bà nội, lúc này Cố Cảnh Sâm và bà đang nói chuyện.
“Cảnh Sâm à, con bé Tề Nghiêm tại sao không dọn đến chỗ ta, nó còn ngại ta sao?” Bà nội nói giọng hiền từ, pha lẫn chút buồn bã. Cũng không biết vì sao mà Tề Nghiêm và Cổ Cảnh Sâm đã đăng ký kết hôn rồi mà lại vẫn chưa chịu về đây ở cùng với bà.
Cố Cảnh Sâm nhẹ giọng trả lời, tay anh nắm lấy bàn tay gầy nhăn nheo của bà, “Bà nội, tiểu Nghiêm em ấy còn phải xử lý một số việc, bên phía cha em ấy, còn có vài khúc mắc, cho nên phải mất vài hôm nữa mới có thể thu xếp về đây.”
Bà nội gật đầu, “Ra vậy, ta còn tưởng con bé ngại ta” Chợt nhớ ra, bà liền hỏi Cố Cảnh Sâm, nhưng thanh âm của bà hơi nhỏ đi, giống như thì thầm: “Mà này, con và Tề Nghiêm, đã phát sinh cái gì chưa?”
Cố Cảnh Sâm thoáng sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, anh hơi hụt hẫng và lắc đầu, “Chưa, chúng con chưa vượt quá giới hạn”
Bà nội thở dài, lại nói vẻ tiếc nuối, “Cảnh Sâm à, con đó, nếu đã xác định rồi, còn không biết khư khư mà giữ, ta ấy mà cũng già lắm rồi, cháu thừa biết bà lão này cần gì.”
Cố Cảnh Sâm bỗng bật cười, “Bà nội, chuyện đó không phải con không muốn, con muốn lắm, nhưng bà cũng biết bệnh tình của con, chuyện đó con thật sự...
Ài...
Bà nội lại thở hắt ra, cũng tội cho Tề Nghiêm, rõ ràng hai đứa nhỏ đã đăng ký kết hôn, vợ chồng hợp pháp, vậy mà lại chưa thể chung đụng... bà không biết liệu lâu về dần, Tề Nghiêm có chán ghét mà bỏ đứa cháu trai của bà hay không?
“Được rồi, bà ngồi nghỉ ngơi, cũng sắp đến giờ rồi, bà chuẩn bị nhé, con phải đi ra ngoài chào khách.” Cố Cảnh Sâm nói.
Bà nội gật đầu, chợt bà lại hỏi, “Cảnh Sâm, ba con...
“Ông ấy cũng sẽ có mặt.” Cố Cảnh Sâm nói.
“Vậy con và nó.” bà nội thoáng ngập ngừng khó xử.
“Không sao đâu, bà đừng lo.” Nói xong, Cố Cảnh Sâm liền đi. Anh biết bà nội đang lo lắng chuyện gì, nhưng biết làm sao được, nếu thật sự đến mức cha con phải tương tàn, anh cũng không ngại đấu với ba anh. Bởi vì hiện tại, anh đã có gia đình nhỏ, có vợ, tương lai tốt đẹp có thể có cả con. Anh phải chuẩn bị mọi thứ để bảo vệ hạnh phúc của anh, cho dù phải trả bất kỳ giá nào.
...
Chung cư thành Bắc. Nhà của Tề Nghiêm, cô lúc này đang ướm thử cái váy mà Cố Cảnh Sâm chuẩn bị cho cô. Ngồi trước gương, khuôn mặt của cô gái đỏ ửng vì xấu hổ.
Không phải vì mặc cái đầm vào mà xấu hổ, mà bởi vì cô vẫn đang nghĩ đến cái buổi chiều hôm đó.
Khi hai người đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Cả hai khi đó nhìn nhau ngại đỏ cả mặt, chả biết vì cái gì mà cầm tờ đăng ký kết hôn xong, Cố Cảnh Sâm lúc ấy cứ cười miết.
Ngớ thiệt!
Tề Nghiêm bỗng bật cười một mình.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên đánh tan cái không gian xấu hổ của Tề Nghiêm.
Giọng của Yến Nam Nhi vang lên. “Chị Nghiêm, đến giờ rồi, chị xong chưa?”
Tề Nghiêm chộp vội bản đăng ký kết hôn, cất kỹ vào ngăn tủ, nhanh chóng đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa lớn ra, cô hơi bất ngờ, vì phía sau cái thằng công tử họ Yến kia còn lấp ló một cô gái, mà cô gái kia cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là cô nàng Vân Thiên Ca.
Thằng nhãi này, cũng ghê gớm thiệt, dụ được con nhà người ta rồi.
Vân Thiên Ca phía sau có phần hơi ngại ngùng nhìn Tề Nghiêm. “Cô Tề.”
Tề Nghiêm nhẹ gật đầu, nói: “Hai người đợi tôi lấy quà mừng cho bà nội nhé.”
Cả Vân Thiên Ca và Yến Nam Nhi gật đầu, nhìn Tề Nghiêm đi vào trong trở lại mà không thể không trầm trồ hâm mộ.
Cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi bật thốt lên, “Đẹp quá.”
Tề Nghiêm không biết hai người kia khen cô, bởi cô đã vào bên trong trước khi hai người kia cất lời. Vân Thiên Ca nhìn theo Tề Nghiêm, trong lòng loáng thoáng vừa hâm mộ, vừa có chút ghen tị, bởi vì cùng là con gái, nhưng nếu đem Tề Nghiêm và cô cùng so, cô chắc chắn thua xa Tề Nghiêm.
Cô là thiên kim nhà họ Vân, được cả cái thành phố Sầm Sơn này biết đến với cái danh là thiên kim hoàn hảo.
Vậy mà lúc này đứng trước Tề Nghiêm, cô cảm thấy bản thân mình thua kém rất nhiều.
Hôm nay Tề Nghiêm diện váy dạ hội mà Cố Cảnh Sâm mua cho. Anh là một người rất tinh tế và tỉ mỉ. Chiếc váy mà anh mua cho Tề Nghiêm, kín đáo nhưng vô cùng quyến rũ, màu hồng phấn càng tôn lên nước da trắng nõn của Tề Nghiêm. Dáng người Tề Nghiêm khá nhỏ, nhưng lại vừa như in, nó dường như được thiết kế cho riêng Tề Nghiêm.
Sinh thần của bà nội Cố hôm nay có rất nhiều khách mời quan trọng, Cố Cảnh Sâm cố tình muốn vợ của anh, phải xinh đẹp nhất, nổi bật nhất giữa đám phụ nữ kia.
Vân Thiên Ca có chút buồn nhìn lại mình, cô khẽ thở hắt ra một cái, giọng hơi nhỏ ai oán, “Cậu Yến, tôi với cô ấy thật khác xa quá.
Yến Nam Nhi quay lại nhìn Vân Thiên Ca, cậu cười rồi an ủi cô, “Sao lại nói vậy, đừng mang mình ra so với ai khác, bởi vì trên đời này, phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, nhưng chỉ có duy nhất một Vân Thiên Ca thôi. Hiểu chứ?”
Vân Thiên Ca bĩu môi, “ Lại mồm mép.”
Yến Nam Nhi bật cười, “Chỉ mồm mép với chị.”
Cả hai bật cười, đời người không đánh không quen biết, ngày đó cả Vân Thiên Ca và Yến Nam Nhi đều không nghĩ đến lúc này, hai người họ lại có thể gặp nhau, có thể quen biết Tề Nghiêm, càng không biết được, tương lai sau này, còn có trắc trở đang chờ họ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]