Rời khỏi khách sạn, Tề Nghiêm cùng Cố Cảnh Sâm quyết định đến bệnh viện để khám. Tiện thể xử lý vết thương trên tay của Tề Nghiêm.
Ngồi trên taxi, Tề Nghiêm mới hỏi Cố Cảnh Sâm.
“Anh cảm thấy thể nào, đã đỡ chút nào chưa?”
Cố Cảnh Sâm nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “ừ, thấy em như thấy thuốc giải độc, đỡ rồi.”
Tề Nghiêm hơi ngẩn người nhìn anh, cô lại hỏi: “Chuyện đó, ba của anh...thật sự là ông ấy làm sao?”
Cố Cảnh Sâm nghe Tề Nghiêm nhắc đến Cố Cảnh Minh, trên mặt anh thoáng hiện lên chút buồn bã, bản thân anh không hiểu được, sống qua kiếp thứ hai, anh mãi không thể ngờ ông ta lại vẫn có thể đối xử với chính con trai ruột của mình như vậy.
Cứ như kiểu anh vốn không phải là con ruột của ông ta!
“Là ông ấy.” Cố Cảnh Sâm nói, rồi bàn tay khẽ xoa đầu Tề Nghiêm, “Anh xin lỗi, hiện tại anh vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ em”
Tề Nghiêm cầm lấy bàn tay của Cố Cảnh Sâm, tay của anh rất đẹp, đôi bàn tay này của anh, kiếp trước cô đã biết bao lần mong được nắm lấy, thế nhưng không có cơ hội.
“Em không sợ bất cứ chuyện gì, em chỉ sợ anh chán ghét em” Tề Nghiêm thẳng thắn thổ lộ. Trong lòng cô bây giờ, nỗi sợ đã dần nhen nhóm. Dù cả hai người họ đã trải qua một kiếp, biết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, vậy nhưng đời này đã có sự thay đổi.
Ví như Yến Nam Nhi và cô gái Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3722627/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.