Bốn người tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện. Tề Nghiêm lúc này mới chính thức chào hỏi bà nội Cố.
Thấy Tề Nghiêm đối xử tốt với cháu trai mình, bà nội Cố mừng lắm, chỉ có điều...
Đang đi bỗng bà dừng lại, rồi quay sang hỏi Tề Nghiêm, “Tề Nghiêm, cháu thật sự không ngại Cảnh Sâm nhà ta.” lời bà còn chưa nói hết thì đã nghe Tề Nghiêm nói.
“Không đâu bà ơi, anh ấy đã nói hết cho con rồi, con không ngại.” Tề Nghiêm vừa nói vừa nhìn Cố Cảnh Sâm, ánh mắt đầy sự chân thành yêu thương, “với lại, dường như anh Cảnh Sâm cũng không có bài xích con, chúng con quyết định ở cạnh bên nhau”
Thuỷ Đình cười rồi đổi chủ đề, chuyện Cố Cảnh Sâm bị bệnh, nếu Tề Nghiêm đã biết thì cũng không nhất thiết nhắc đến nhiều làm gì.
“Hai đứa tại sao lại ở đây?” Thuỷ Đình nói rồi nhìn Tề Nghiêm hỏi tiếp, “Tay của cháu bị sao thế?”
Cố Cảnh Sâm lúc này mới lên tiếng, “Tay của Tề Nghiêm bị thương, là do cô ấy đến cứu cháu”
“Cứu.” Bà nội bỗng nhiên đứng lại, run giọng, “Cảnh Sâm, cứu cái gì? Có phải..
Cố Cảnh Sâm thoáng buồn gật đầu. Anh không nói ra, nhưng bà nội Cố đã đoán được.
“Cái thằng khốn trời đánh đó, sao trời không đánh nó chết đi.” Bà nội Cố giọng lạnh tanh, tức giận.
“Bà nội, con không sao.” Cố Cảnh Sâm lắc đầu an ủi, “Cũng may có Tề Nghiêm, cô ấy đến kịp lúc, nên mọi chuyện vẫn ổn”
Bà nội Cố nhẹ gật đầu.
Cuộc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3730575/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.