Tề Nghiêm dìu Cố Cảnh Sâm rời khỏi phòng. Vân Thiên Ca lại bất ngờ bước theo.
“Này, các người đi đâu?” Vân Thiên Ca bước theo kịp bất chợt túm được góc áo của Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm giật mình, tức giận quát, “buông tay, cô làm gì vậy?” Trên mặt anh hoàn toàn là chán ghét.
Tề Nghiêm giật tay của Vân Thiên Ca ra, mà Yến Nam Nhi lúc này cũng vừa lúc tóm được Vân Thiên Ca ôm chặt. Cậu một chút cũng không để ý đến hai cánh tay của mình lại có thể tự nhiên ôm thân thể của một cô gái lạ mặt như vậy.
“Á...cậu làm gì vậy?” Vân Thiên Ca hét toáng.
Tề Nghiêm cau mày, cô không thích cô gái này cho lắm, kiếp trước không hề có sự xuất hiện của cô ta. Cô quay người hỏi: “Cô tên gì?”
Vân Thiên Ca giãy dụa, “tôi họ Vân, tên Thiên Ca.” Dứt lời lại muốn thoát khỏi Yến Nam Nhi, nhưng sức của cô làm sao có thể chống lại cậu, cậu quát lên, “Yên lặng một chút, còn la hét giãy dụa, tôi hôn chị bây giờ!”
Vân Thiên Ca bất giác nín bặt. Tề Nghiêm có chút buồn cười. Lại hỏi: “ Cô Vân, cô tại sao lại xuất hiện trong căn phòng này cùng Cảnh Sâm.”
Tề Nghiêm thừa biết tình huống ở đây là gì, còn chẳng phải là để gạo nấu thành cơm hay sao?
Cố Cảnh Sâm đáp lời trước cả Vân Thiên Ca, “Tề Nghiêm, cô ta bị bắt đến đây giống anh. Có lẽ cô ta cũng không biết vì sao bị mang tới đây đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3721729/chuong-35.html