Chương trước
Chương sau


Tề Nghiêm dìu Cố Cảnh Sâm rời khỏi phòng. Vân Thiên Ca lại bất ngờ bước theo.

“Này, các người đi đâu?” Vân Thiên Ca bước theo kịp bất chợt túm được góc áo của Cố Cảnh Sâm.

Cố Cảnh Sâm giật mình, tức giận quát, “buông tay, cô làm gì vậy?” Trên mặt anh hoàn toàn là chán ghét.

Tề Nghiêm giật tay của Vân Thiên Ca ra, mà Yến Nam Nhi lúc này cũng vừa lúc tóm được Vân Thiên Ca ôm chặt. Cậu một chút cũng không để ý đến hai cánh tay của mình lại có thể tự nhiên ôm thân thể của một cô gái lạ mặt như vậy.

“Á...cậu làm gì vậy?” Vân Thiên Ca hét toáng.

Tề Nghiêm cau mày, cô không thích cô gái này cho lắm, kiếp trước không hề có sự xuất hiện của cô ta. Cô quay người hỏi: “Cô tên gì?”

Vân Thiên Ca giãy dụa, “tôi họ Vân, tên Thiên Ca.” Dứt lời lại muốn thoát khỏi Yến Nam Nhi, nhưng sức của cô làm sao có thể chống lại cậu, cậu quát lên, “Yên lặng một chút, còn la hét giãy dụa, tôi hôn chị bây giờ!”

Vân Thiên Ca bất giác nín bặt. Tề Nghiêm có chút buồn cười. Lại hỏi: “ Cô Vân, cô tại sao lại xuất hiện trong căn phòng này cùng Cảnh Sâm.”

Tề Nghiêm thừa biết tình huống ở đây là gì, còn chẳng phải là để gạo nấu thành cơm hay sao?

Cố Cảnh Sâm đáp lời trước cả Vân Thiên Ca, “Tề Nghiêm, cô ta bị bắt đến đây giống anh. Có lẽ cô ta cũng không biết vì sao bị mang tới đây đâu.”



Tề Nghiêm khẽ gật đầu, Vân Thiên Ca bị Yến Nam Nhi ôm chặt, chỉ có cái miệng là hoạt động được, nhưng lúc này cũng bị Yến Nam Nhi hù doạ cho sợ chết khiếp thế nên là lúc này nghe được Cố Cảnh Sâm nói vậy, cô ta gật đầu tỏ ý đúng vậy đúng vậy, mọi chuyện cô đều ko biết gì hết.

Tề Nghiêm nói: “Yến Nam Nhi, cậu biết nên làm thế nào rồi, xử lý xong việc của cô ấy thì nói cho tôi biết.”

Yến Nam Nhi gật đầu, Tề Nghiêm cùng Cố Cảnh Sâm đi khỏi. Hai người đi rồi, lúc này Yến Nam Nhi mới thả Vân Thiên Ca ra, tự nhiên mà nói: “Chị về được rồi, tôi không quản chị. Đúng là phụ nữ, phiền phức.

Vân Thiên Ca mắt đỏ hoe nhìn Yến Nam Nhi, thân thể của cô bị một thằng nhóc nhìn có vẻ trẻ hơn cả mình ôm cứng, đụng chạm, cô biết làm sao bây giờ.

“Về, cậu nói tôi về, cậu sàm sỡ tôi còn muốn quên?” Vân Thiên Ca tức anh ách.

“Tôi sàm sỡ chị lúc nào? Tôi đây đường đường là cậu hai nhà họ Yến, còn thiếu gái sao mà phải sàm sỡ gái lớn tuổi như chị” Yến Nam Nhi nhếch mép

cười nói.

“Cậu..cậu nói ai là gái lớn tuổi hả, tôi mới có 25 thôi.” Vân Thiên Ca nổi đoá. “Cậu là cậu hai thì hay ho à, tôi là con gái độc nhất nhà họ Vân, tôi còn chưa khoe, cậu thì là cái đinh gì?”

Yến Nam Nhi khoanh tay dựa vào tường, cười đến vui vẻ, “đương nhiên tôi không phải con trai độc nhất như chị, nhưng mà tôi thích làm gì thì làm, không như ai kia là con gái duy nhất vậy mà suýt nữa bị đưa lên giường gán nợ.

“Gán..gán..nợ” Vân Thiên Ca ấp úng, lúc này mới biết câu nói của Yến Nam

Nhi là gì. Nhưng cô vẫn tức cực kỳ, cả ngày hôm nay gặp xui xẻo cực kỳ, bây giờ lại còn bị một thằng nhóc ngáo ngơ xỉ nhục, cục tức nào nuốt nổi.



Đôi trai gái kia nhìn có vẻ khó đụng vào, nhưng cái thằng ranh con trước mặt

cô đây, cô tuyệt đối sẽ không nhịn, lúc này đang đứng trước mặt Yến Nam Nhi, Vân Thiên Ca dùng hết sức bình sinh, lợi dụng cậu không để ý, cô lên đầu gối một cái rõ mạnh.

Bụp một tiếng! Chỉ thấy Yến Nam Nhi hai chân bỗng khép lại mặt mũi nhăn nhỏ tái mét. Hét lên á á mấy tiếng.

Cái đầu gối kia của Vân Thiên Ca tuy nhỏ, nhưng lại chứa bao nhiêu là tức giận như vậy, Yến Nam Nhi bất ngờ bị dính chiêu, khóc không ra nước mắt.

Hai người cãi qua cãi lại một hồi, nhưng lại chẳng có hồi kết tốt đẹp, kết quả là Yến Nam Nhi ăn khổ. Cửa phòng cũng đóng lại từ nãy. Cả hai cũng chẳng để ý hay nhớ đến việc phải đi ra ngoài.

Vân Thiên Ca hả hê khi Yến Nam Nhi đau điếng vì trúng chỗ hiểm. Dám chửi bà đây là gái lớn tuổi sao, được lắm, cho cậu biết gái lớn tuổi thực tế đến cỡ nào.

Yến Nam Nhi ôm chỗ hiểm, miệng ú ớ, “Aaa...khốn kiếp, gà mái già, tốt nhất là cô đạp chết tôi luôn, bằng không sau này, Yến Nam Nhi tôi không bỏ qua cho Cô!"

Bên ngoài Tề Nghiêm nói với cậu bạn của Yến Nam Nhi, “cậu về trước đi, bạn của cậu e là không có về cùng cậu đâu.”

Cậu kia liền hơi thắc mắc, rất muốn hỏi nhưng mà nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Cố Cảnh Sâm nên cậu ta ngậm rồi nuốt luôn những câu hỏi đang định nói

ra.

Có câu không đánh không quen biết, Yến Nam Nhi lần này cậu toang rồi. Không khéo sau sự cố kia, cậu ta đổi thành Yến Nữ Nhi như cô nói trước đây cũng không chừng. Tề Nghiêm nghĩ thầm khẽ cười mỉm rồi cùng Cố Cảnh Sâm lặng lẽ rời khỏi khách sạn....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.