Hóa ra là tiếng động này đánh thức hắn từ cơn ác mộng. Lưu Trường Ương chợt thấy lòng rung lên và đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy Tống Mê Điệt ngồi trên cái ghế ở trong sân, bên cạnh là A Y đang gối đầu lên chân nàng, mắt nhắm lại như đã bước vào mộng đẹp.
Lưu Trường Ương mỉm cười: Không biết nàng học được cái bài này ở đâu mà không những giúp A Y tạm thời quên đi phiền não còn giúp giải cứu hắn từ cơn ác mộng.
Bỗng nhiên hắn không muốn động đậy, chỉ dựa nghiêng bên cửa sổ nhìn lén cô ngốc vẫn đang hát. Tay nàng vỗ nhẹ tóc mai của A Y, dưới ánh trăng nhàn nhạt hắn nghĩ ngón tay kia nhất định rất mềm mại và ấm áp. Nếu không A Y cũng không ngủ thơm ngọt như vậy, thậm chí khóe miệng cũng nhếch cao thế kia cơ mà.
Lưu Trường Ương kéo kéo áo khoác rồi đột nhiên hắn cũng rất muốn đuổi theo chút ấm áp kia. Nó chắc chắn giống với sự dịu dàng mà mẫu hậu dành cho hắn nhiều năm trước. Hắn từng được bà ấy ôm trong lòng, đương nhiên đó là khi hắn còn để chỏm. Hắn cuộn người trong lòng mẫu hậu, ngửi mùi hương trên người bà, cảm nhận bàn tay bà dịu dàng vỗ về mình. Lòng hắn khi ấy chỉ muốn thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc đó.
Vì thế nhiều năm sau khi nhìn thấy mẫu hậu treo mình trên một dải lụa trắng, tà váy bị gió thổi lả tả hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là từ đây sẽ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-day-mua-bui-ben-kia-ruc-ro/3702492/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.