Cung Trạch đi lấy băng gạt và thuốc sát trùng đến, muốn tự tay giúp cô xử lý vết thương.
Anh nhẹ giọng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng: "Đưa tay của cô đây cho tôi."
Dĩ Ái cảm nhận được bầu không khí gượng gạo, cô biết là anh không thật lòng muốn chạm vào cô, vậy nên cô cũng không muốn làm phiền anh.
"Không sao, em có thể tự làm được." Cô nói.
Anh cau mày, đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cô tự mình làm được sao?"
Sau đó anh mạnh bạo nắm lấy bàn tay cô, động tác xử lý vết thương cũng không chút nhẹ nhàng, khiến cho cô đau đến phát run, sắc mặt tái nhợt.
Cung Trạch lén liếc nhìn cô, cô đã đau đến nhăn mặt nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu hé môi kêu la một tiếng, anh thật sự không hiểu, lúc nào cô cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy để làm gì, đáng lẽ cô phải dùng nước mắt để làm cho mềm lòng, quan tâm cô hơn một xíu mới đúng.
Nhưng cô lại không làm vậy, luôn tự mình chịu đựng, trong lúc mang thai cũng không lấy đứa con ra để đòi hỏi anh cái này cái kia mà chỉ lẳng lặng thu mình lại trong căn phòng rộng, cho dù nhìn thấy anh trở về cũng không dám lại gần.
Ấy vậy mà anh vẫn không cảm thấy hài lòng khi cô hiểu chuyện như vậy mà cứ có cảm giác rất quái lạ.
Cũng như khoảnh khắc này, tuy cô không khóc lóc nhưng anh vẫn có cảm giác vô cùng xót xa, sự mạnh mẽ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768745/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.