Sau khi xuất viện trở về, người mà cô nghĩ đến trước tiên chính là Điềm Điềm, cô muốn chăm sóc cho con bé thật tốt, nhất định sẽ không để cho những chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
Nhưng Dĩ Ái lại không biết, những suy nghĩ của cô đều vô ích, vì sau này cô không thể tiếp tục chăm sóc cho con bé được nữa.
Sau chuyện lần đó mẹ chồng của cô đã có suy tính trong đầu, đây là một cơ hội tốt để bà ấy có cớ tách Điềm Điềm ra, để con bé quen dần với việc không có mẹ bên cạnh, vậy thì tại sao lại không làm?
Vì vậy bà ấy đã thuê bảo mẫu đến, không cho con bé ở cùng cô nữa, cũng không cho cô chăm sóc con bé, thậm chí còn tập dần cho con bé cai sữa mẹ.
Dĩ Ái không biết bà ấy rốt cuộc là có suy tính gì trong đầu, cũng không còn chút sức lực nào để suy đoán tâm ý của người khác nữa, hiện tại cô chỉ muốn được ở cùng với Điềm Điềm, tự tay trông nôm con bé, trở thành một người mẹ thật tốt, thật tốt. Có thể là cô không phải là một người mẹ vĩ đại nhất, nhưng ít ra co vẫn có thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ, hi sinh vì con, yêu thương con.
Từ khi Điềm Điềm ra đời, con bé chính là niềm hy vọng duy nhất của cô, không phải cô hy vọng vì con bé mà Cung Trạch sẽ để ý đến cô, cũng không hy vọng có thể ở lại đây làm một Cung thiếu phu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-bo-vuc-tham/2768741/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.