Hôm sau cô và anh đều được xuất viện. Bởi vì cô bị trấn động tâm lý nên dẫn đến bị động thai. Cũng may thai được gần 5 tháng cho nên còn giữ được nhưng vẫn cần hạn chế đi lại.
Còn anh trải qua phẫu thuật lấy viên đạn ra bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian sẽ dần hồi phục.
Hai người được đưa về Cố gia để tiện chăm sóc. Lúc về liên tục bị bốn người lớn vây quanh hết hỏi han lại bắt ăn uống. Cuối cùng sau khi hai người uống xong hai chén canh gà hầm thuốc mới được tận tình 'áp giải' về phòng.
Vừa ngồi xuống giường anh đã nhận được điện thoại của thuộc hạ hỏi về vấn đề xử lý đám người Phương Ngọc Hân. Anh chỉ trả lời qua loa vài câu rồi trực tiếp tắt máy.
Thấy anh không lên tiếng cô mới hỏi:
"Sao thế?"
"Chưa nghĩ ra nên làm gì bọn chúng!"
"Giao cho cục cảnh sát đi!"
"Không thể!"
"Vì sao?"
"Anh muốn tự tay khiến chúng sống không được chết không xong."
"Tùy anh! Đừng làm gì bất lợi cho bản thân là được. Nhưng em có một yêu cầu này!"
"Em nói đi!"
"Giao Tần Bích Hà cho em. Đừng làm gì cô ta."
"Em muốn làm gì?"
"Em muốn đưa cô ta vào công ty em."
Thấy được vẻ mặt anh có chút khó hiểu xen lẫn chút không vui cô biết ngay anh đang nghĩ gì.
" Đừng cho rằng em cao thượng gì cả! Chỉ là em hiểu được lý do cô ta làm thế. Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223412/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.