Anh vừa đẩy cửa bước vào thì thấy cô nằm đó mồ hôi đầm đìa trên trán đang rất mệt mỏi nhắm mắt.
Anh chạy lại túm cổ áo vị bác sĩ vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà đơ ra.
"Vợ tôi, cô ấy thế nào rồi?"
"Cố thiếu... ngài bình tĩnh chút. Phu nhân đang được cầm máu. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"\- vị bác sĩ bị anh túm áo sợ hãi nói.
Trời đất quỷ thần ơi, ông là đang cứu vợ anh cơ mà sao tự nhiên giống tội nhân thế này. Lại còn đem cái mặt lạnh như băng cùng với ánh mắt giết người ra là muốn dọa người sao?
"Không cần biết các người làm gì, nhất định phải cứu cho được vợ con tôi. Họ mà xảy ra chuyện thì cả cái bệnh viện các người chờ chết chung đi!"\- anh lạnh giọng quát rồi bỏ vị bác sĩ ấy ra.
"Vâng.... vâng... chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Cố thiếu yên tâm."\- vị bác sĩ bị anh dọa cho ngu luôn rồi chỉ biết vâng vâng gật gật.
Mà mấy vị bác sĩ kia cũng bị khí thế lạnh lẽo âm độ trên người anh dọa cho sợ hãi tay chân run rẩy.
Anh đi đến cạnh cô, đưa tay lau mồ hôi trên trán khẽ gọi cô:
"Bà xã, em cố gắng thêm chút nữa. Có anh đây rồi, anh sẽ ở đây cùng em. Em đừng sợ."
"Phong... em đau lắm! Em... sẽ giống mẹ không?"\- cô khó nhọc mở mắt nhìn anh.
"Không cho phép em nói linh tinh. Em và con đều sẽ không sao! Anh ở ngay đây, nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223413/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.