"Thôi được."\- Từ Lệ Hoa đành chấp nhận.
"Vậy đành phiền Hàn phu nhân."\- nụ cười trên gương mặt cô thoắt hiện rồi nhanh chóng biến mất.
Từ Lệ Hoa đi vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ được khóa cẩn thận.
"Xem đi."
"Cái khóa này...."\- cô nhìn vào cái khóa nhỏ trước cái hộp.
"Chìa khóa chúng ta không giữ. Lúc ngươi được đưa đến đây vốn chiếc hộp đã được khóa thế này."
"Ồ. Có lẽ là thật nhỉ!"\- cô cũng chẳng nghi ngờ.
Vì nếu sớm mở được bà ta đã đưa cô từ lâu rồi. Bà ta luôn mỉa mai mẹ cô là dạng hồ ly thấp hèn thì chắc trong cái hộp đó cũng chẳng có gì đáng giá. Cùng lắm thì là di thư của mẹ cô chăng?
"Xem cũng xem rồi. Có phải mày cũng nên làm việc nên làm rồi chứ!"\- Từ Lệ Hoa vội nói.
"Tôi tất nhiên sẽ không nuốt lời. Tôi chỉ có hai yêu cầu nhỏ nữa phải phiền Hàn phu nhân đây."\- cô cười.
"Mày còn muốn gì nữa. Đồ cũng đã xem rồi."\- bà ta sốt sắng vì sợ cô đổi ý.
"Yêu cầu của tôi cũng không khó đâu. Một là tôi muốn biết nơi các người chôn cất mẹ tôi. Hai là 3 hôm nữa tôi muốn Hàn gia tổ chức lễ đính hôn với Nam gia."
"Chỉ chỗ con đàn bà đó cũng được nhưng lễ đính hôn thì không thể!"
"Vì sao không? Dù có là làm ma thế thân cho con gái bà tôi cũng cần được gả đi một cách long trọng. Có như vậy mới không mất mặt hai nhà các người nhỉ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223400/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.