"Tiểu thư, cho hỏi cô là ai thế?"\- một người phụ nữ ngoài 50 ôm một bó bông đặt trước mộ rồi nhìn cô hỏi.
"Bác là... dì Hai!"\- cô nhìn một lát thì thốt lên.
Đây chẳng phải bà vú đã chăm sóc cô từ lúc cô được đưa đến Hàn gia sao? Từ lâu bà đã xin nghỉ làm về quê sống rồi mà, sao lại có mặt ở đây?
"Tiểu thư đây là?"\- dì Hai nhìn cô hoài nghi.
"Dì Hai, con là Tinh Quân!"\- cô đứng dậy nhìn dì Hai.
"Nhị... nhị tiểu thư! Là cô thật sao?"\- dì Hai nhìn cô xúc động.
"Là con! Mấy năm qua dì có khỏe không?"\- cô nhìn dì Hai cười.
" Cảm ơn nhị tiểu thư, tôi vẫn khỏe. Cô bây giờ đúng thật là xinh đẹp."\- dì Hai nhìn cô cười.
"Cảm ơn dì! Mà sao dì lại ở đây? Con tưởng dì về quê rồi mà!"\- cô hỏi.
"Tôi vẫn thường xuyên đến đây thăm mẹ của tiểu thư mà. Mỗi năm đến ngày giỗ bà ấy tôi đều đến đây dọn dẹp cỏ trên mộ và nói chuyện với bà ấy."
"Cảm ơn dì bao nhiêu năm qua đã thay con đến đây thăm mẹ. Con là con mà mãi đến bây giờ mới có thể đến thăm mẹ. Đến mẹ như thế nào con cũng chưa từng thấy qua nữa là. Dì xem có phải buồn cười lắm không?"\- cô cười.
"Cũng không phải lỗi của tiểu thư, người cũng đừng tự trách mình như vậy. Tôi biết mẹ cô ở đây nhưng vì lúc đó cô còn nhỏ nên tôi không thể nói cho cô biết hay tự ý đưa cô đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223401/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.