Sáng ngày hôm sau cô thức dậy với cái thân thể đau ê ẩm.
Lại nhìn sang người nào đó hành sự xong liền ngủ ngon lành là máu nóng dồn lên não. Cô lấy cái gối đập vào mặt anh:
" Em định mưu sát chồng em đấy hả?"\- anh mở mắt nhìn cô.
"Cho đáng đời anh. Lần sau còn dám em sẽ đem anh nướng thành tro!"\- cô nghiến răng.
" Không phải em cũng hưởng thụ sao? Sao bây giờ lại biến thành anh có lỗi thế?"
" Hừ! Anh còn dám khua môi múa mép! Xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!"\- cô lạnh giọng.
"Thấy được quan tài của mình thì đã biến thành cái xác rồi, em bảo anh làm thế nào đổ lệ đây!"
"Thì ra là anh ngứa mình nên muốn thử? Em giúp anh một tay!"\- cô nắm tay lại rồi vung đến trước mặt anh.
Reng reng reng
Cái điện thoại hư đốn lại nhằm lúc này đổ chuông. À không, phải mắng cái đứa thần kinh đang gọi điện kia mới đúng. Tốt nhất nên là chuyện quan trọng, không thì chết không rõ lý do cho xem.
"..."\- cô nhìn dãy số trên màn hình điện thoại nhăn mày một cái, nhấn nghe nhưng không vội nói.
"Tinh nhi! Con khỏe không? Cả nhà mình nhớ con lắm đó!"\- đầu dây bên kia mở lời.
" Đủ rồi! Hàn phu nhân đừng gọi tôi dễ nghe thế, tôi nghe ngứa tai lắm. Bà tìm tôi muốn gì? "\- cô lạnh lùng.
"Ai ya, con ngoan à, lâu rồi con không về nên mọi người trong nhà đều rất nhớ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-anh-em-khong-can-gia-vo-manh-me/3223399/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.