Càng nghe càng thấy giống.
Tạ Lăng nghe vậy vẫn chưa thả lỏng, cổ họng nhảy lên hai lần, lại nghĩ ra câu hỏi mới.
“Diện mạo của tên hoạn quan đó như thế nào?”
Nàng ấy nghe vậy thì rất sửng sốt, sau hai nhịp thở thì lập tức cười to không ngừng, thậm chí còn nhịn không được muốn vỗ chân và cười điên cuồng.
Tạ Lăng thấy nàng ấy cười thì tai và mặt đỏ hết cả lên, nàng siết chặt khăn tay muốn cắt ngang nàng ấy, nhưng lại không biết vì sao nàng ấy lại bật cười, nàng có hơi xấu hổ và giận dữ, ngực lúc lên lúc xuống.
Chờ tới khi bình tĩnh lại, nàng ấy lau nước mắt và nói: “Vị muội muội này, ta thấy muội là một muội muội ngoan ngoãn, còn cho là muội không phải người chung đường với chúng ta, không ngờ là ta hẹp hòi, trông mặt mà bắt hình dong, không nghĩ rằng muội ngay cả thái giám cũng…… đúng đấy, kết giao với người khác không nên nhìn vẻ bề ngoài, càng không nên để ý xem thân thể của họ có tàn khuyết hay không. Có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu.”
Nói xong, nàng ấy đi tới vươn tay về phía Tạ Lăng, muốn kéo nàng đứng lên.
“Ta tên Hạ Thất, nên xưng hô với muội thế nào đây?”
Tạ Lăng chớp mắt, nàng vốn nghĩ là đối phương đang cười nhạo mình, nhưng không ngờ thái độ lại tốt như vậy.
Nàng nói tên họ của mình ra, Hạ Thất lại lần lượt giới thiệu tên họ những người ở đây cho nàng.
Trí nhớ của Tạ Lăng vốn không tốt, đột nhiên có nhiều cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485085/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.