Tạ An Ý vắt hết óc để nghĩ đề tài có liên quan đến muội muội, cuối cùng mới nói ra được một câu: “Đúng rồi, ngày ấy muội muội gặp được Lan quý phi ở chùa, vị Quý phi kia……”
Nói đến một nửa, Tạ An Ý đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì hắn nhớ ra, muội muội sở dĩ có nhân duyên với chùa Thính An và vị Quý phi kia, là vì bị bắt cóc.
Nhớ lại chuyện kia, không chừng lại khiến muội muội thương tâm.
Tạ An Ý âm thầm ảo não, Tạ Lăng lại ngẩng đầu lên.
Chùa Thính An, cái đêm trăng bất thường đó.
Mấy ngày nay bận rộn, nên nàng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi.
Tạ Lăng mím môi, thu hồi tầm mắt, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ừm, vị Lan quý phi kia có khí chất tôn quý, sao vậy, ca ca có quen nàng à?”
Tạ An Ý vội xua tay: “Không phải không phải, dung mạo của Quý phi trông như nào ta còn không biết, chỉ có dịp nhìn qua lúc ở xa thôi.”
Vất vả lắm mới có chuyện mà muội muội thấy hứng thú, Tạ An Ý cũng không quan tâm nữa, nhanh nói hết lời còn dang dở kia: “Vị Quý phi kia mỗi năm đều đi chùa Thính An một lần, một năm ở đó một tháng, trên danh nghĩa là cầu phúc cho Đế vương, nhưng thực ra lại không phải như vậy.”
Tạ An Ý luôn tuân theo lễ nghi, hắn không quá thích bàn chuyện của các Quý phi trong cung, chỉ là chuyện về vị Lan quý phi này không chỉ là chuyện của một nữ tử tầm thường, mà phần lớn là về thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485076/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.