Tô Yểu Kính thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, trong lòng thoáng có ý nghĩ mờ mịt rồi lại biến mất.
Tạ An Ý thấy Tạ Lăng có vẻ rất hứng thú với chuyện kỳ lạ này, liền nghĩ bụng, tìm ra một vài tin đồn thú vị có liên quan đến vị thế tử Bình Viễn vương kia để nói cho Tạ Lăng nghe.
Kết quả mới nói được hai câu, đã thấy muội muội chơi thắt nút, nàng nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, giọng nói mềm như bông: “Ca ca sao lại cứ dong dài về chuyện của người ngoài thế, muội không muốn nghe đến cái tên thế tử Bình Viễn vương này nữa đâu.”
Tạ An Ý nhanh chóng câm miệng, nhìn ánh mắt của muội muội, cái gì mà Lê Đoạt Cẩm, đều bị hắn hoàn toàn vứt ra sau đầu, chuyện muội muội không muốn nghe, đương nhiên nó không còn giá trị nữa.
Hắn vắt hết óc nghĩ đề tài khác, Tạ Lăng lại chủ động nói: “Hôm qua muội không nên tức giận với ca ca, mấy ngày nay muội có hơi nóng nảy, làm gì cũng không đúng mực, ca ca không nên nghĩ là thật, gì mà nhận lỗi, đều không cần đâu, muội phải xin ca ca đừng có phiền lòng mới đúng.”
Tạ An Ý thầm nghĩ, hắn không có trách móc, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ tức giận của muội muội hôm qua thật đáng yêu, sau khi trở về còn thường xuyên nhớ lại, trong lòng không có chút không thoải mái nào, thậm chí còn hy vọng muội muội tức giận với hắn nhiều hơn.
Nhưng hắn không thể nói như vậy với muội muội ngoan ngoãn vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485077/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.