Tô Yểu Kính thu lại biểu cảm kinh ngạc của mình, trong lòng thoáng có ý nghĩ mờ mịt rồi lại biến mất. Tạ An Ý thấy Tạ Lăng có vẻ rất hứng thú với chuyện kỳ lạ này, liền nghĩ bụng, tìm ra một vài tin đồn thú vị có liên quan đến vị thế tử Bình Viễn vương kia để nói cho Tạ Lăng nghe. Kết quả mới nói được hai câu, đã thấy muội muội chơi thắt nút, nàng nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, giọng nói mềm như bông: “Ca ca sao lại cứ dong dài về chuyện của người ngoài thế, muội không muốn nghe đến cái tên thế tử Bình Viễn vương này nữa đâu.” Tạ An Ý nhanh chóng câm miệng, nhìn ánh mắt của muội muội, cái gì mà Lê Đoạt Cẩm, đều bị hắn hoàn toàn vứt ra sau đầu, chuyện muội muội không muốn nghe, đương nhiên nó không còn giá trị nữa. Hắn vắt hết óc nghĩ đề tài khác, Tạ Lăng lại chủ động nói: “Hôm qua muội không nên tức giận với ca ca, mấy ngày nay muội có hơi nóng nảy, làm gì cũng không đúng mực, ca ca không nên nghĩ là thật, gì mà nhận lỗi, đều không cần đâu, muội phải xin ca ca đừng có phiền lòng mới đúng.” Tạ An Ý thầm nghĩ, hắn không có trách móc, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ tức giận của muội muội hôm qua thật đáng yêu, sau khi trở về còn thường xuyên nhớ lại, trong lòng không có chút không thoải mái nào, thậm chí còn hy vọng muội muội tức giận với hắn nhiều hơn. Nhưng hắn không thể nói như vậy với muội muội ngoan ngoãn vào lúc này. Lúc trước là hắn bỏ mặc Hoa Lăng, giờ hắn muốn làm một người ca ca chân chính có thể chăm sóc cho Hoa Lăng, khiến Hoa Lăng tôn sùng và ỷ lại mình như hồi còn bé. Tạ Lăng chỉ nghĩ là đối phương muốn hoàn thành nhiệm vụ của phụ thân, nên rất phối hợp và nhân nhượng nói chuyện với hắn một lúc lâu, trong đó có hỏi có đáp, vừa nói vừa cười, nói trạng thái cơ thể của mình đã rất tốt, Tạ An Ý có thể bẩm báo lại với phụ thân. Đến giờ dùng cơm chiều, Tạ An Ý mới đứng dậy rời đi, khóe môi treo ý cười vui vẻ. Khi ra sân, Tạ An Ý gặp được Nhị muội muội Tạ Hoa Nùng. Chạng vạng, ánh nắng chiều rực rỡ kéo dài đến chân trời, Tạ Hoa Nùng đứng bên trong ánh nắng, sự mát mẻ xen lẫn sự nóng bức bên trong, hợp lại càng tăng thêm sức sống. Nàng ấy nhìn chằm chằm Tạ An Ý đi ra từ trong viện của Tạ Lăng, sắc mặt không vui. Tạ An Ý lại càng muốn đi đến trước mặt nàng ấy, cầm cây quạt phe phẩy trong tay, hắn như vô tình dừng lại ở trước mặt Tạ Hoa Nùng, một tay để ở phía sau, ngửa đầu nhìn nắng chiều phía chân trời, giọng điệu cứ như hàn huyên: “Ai da, thời gian ngắn quá, khi huynh vừa mới đi tìm Tam muội trò chuyện thì ánh nắng mặt trời vẫn rất sáng, vừa ra ngoài thì đã sắp hoàng hôn rồi.” Tạ An Ý nói rồi còn nghiêng người, hỏi Lô Chu ở bên cạnh: “Mới nãy lúc Tam muội nhìn thấy ta, có phải rất vui đúng không?” Lô Chu hiểu ý, cúi đầu phối hợp đáp: “Đúng vậy ạ, tam cô nương nói là sau khi ngài đi thăm, thân thể của người thoải mái hơn không ít.” Ý cười trên môi Tạ An Ý càng sâu, hắn lắc cây quạt, ánh mắt rất chi là suиɠ sướиɠ nhìn về phía Tạ Hoa Nùng ở bên kia, tất cả đều thể hiện sự kiêu ngạo đắc thắng. Tạ Hoa Nùng lạnh lùng nhìn hắn, cũng không cam lòng yếu thế, gọi Ấu Trúc ở bên cạnh, dò hỏi: “Hôm nay ngươi nói Hoa Lăng ăn uống không ngon, qua buổi trưa mới muốn dùng cơm, tưởng là đồ ăn của phòng bếp nhỏ không tươi, không hợp khẩu vị của muội ấy. Sau đó ta có sai ngươi đưa canh chim cút qua, muội ấy thích chứ?” Ấu Trúc hành lễ đáp: “Thưa Nhị cô nương, Tam cô nương rất thích ạ, nô tỳ có hỏi qua Hoàn Sinh, Tam cô nương dùng hết sạch, còn cả đường mạch nha cô nương người đưa qua nữa, Tam cô nương cũng rất thích, còn thường xuyên lấy một miếng cho vào miệng.” Tạ Hoa Nùng cũng nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa hơn, nàng ấy nhìn về phía Tạ An Ý nói: "Đại ca, huynh nếu thật sự muốn quan tâm đến Hoa Lăng thì đừng làm những chuyện vô dụng đó nữa. Huynh còn không hiểu tính cách của Hoa Lăng nữa là, những điều mà huynh nói, là Hoa Lăng cố ý chỉ nói với huynh chuyện tốt, không nói chuyện xấu, để huynh báo cáo kết quả nhiệm vụ trước mặt phụ thân thôi. Đại ca, ngay cả điều này mà huynh còn không nhìn ra sao, chuyện chăm sóc Hoa Lăng vẫn nên giao cho muội đi." Tạ An Ý nghe vậy thì trừng lớn hai tròng mắt, ngực thở hồng hộc, bụng thì phập phồng, Tạ Hoa Nùng cũng không nhượng bộ, dùng tư thế đoan chính giằng co với hắn. Hai người đứng yên một lúc lâu, mỗi người hừ một tiếng, tan rã trong không vui. Tạ Lăng không biết cuộc tranh chấp này của hai người, sau khi Tạ An Ý rời đi không bao lâu, gã sai vặt ngoài cửa đưa tới một vật, nói là không biết Đại công tử lúc đi đánh rơi, hay Tam cô nương để quên ở cửa, tóm lại là đưa cho nàng. Tạ Lăng nhận lấy nhìn, thì thấy đó là một cái túi vàng hình tròn và đáng yêu. Dịp Tết Nguyên Đán, cái túi này thường được dùng để làm quà mừng tuổi cho các hài tử, nhưng hầu như đều làm bằng giấy đỏ, bên trong có một ít bạc, còn cái này được làm bằng lá vàng, một túi vàng thật sự. Hơn nữa, nó được làm bằng lá vàng, lại còn tinh xảo hơn cái túi bình thường, Tạ Lăng hơi bóp, bên trong hình như có chứa gì đó. Nàng mở túi vàng ra, ngón tay mới vừa chui vào, cảm giác chạm được tờ giấy quen thuộc, lông mi nàng run rẩy. Nàng không có lấy đồ bên trong ra mà trực tiếp cất cái túi vàng đi, nói với gã sai vặt kia: "Ta vô tình làm rơi mất, vất vả cho ngươi rồi." Gã sai vặt liền nói không dám, nhận thưởng xong rồi lui ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]