Đương nhiên Tạ Lăng không ngốc, nàng biết tiền đề để nói chuyện hoặc đàm phán với đối phương là họ phải có cùng cấp bậc, nói cách khác, trong tay nàng cần có lợi thế để đàm phán. Lợi thế của nàng là gì? Tạ Lăng không biết. Nguyên nhân chính là vì nàng cảm thấy bản thân mình không có sở trường gì, lại bị người khác quản thúc, nên mới cảm thấy khủng hoảng như vậy. Tạ Lăng ấn chặt huyệt Thái Dương đang bắt đầu đau, nàng rên lên một tiếng, như một quả bóng mềm ngã vào trong chăn bông. Nàng nhìn chằm chằm vào màn giường, nỗ lực suy nghĩ. Nếu nàng không biết rõ lợi thế của mình, thì chỉ có thể từ thái độ của đối phương mà đoán ra thôi. Cho đến nay, việc càn rỡ mà tên biếи ŧɦái kia đã làm với nàng ngoại trừ nói chuyện, thì là…… Trốn tránh không chịu lộ diện và kiềm chế. Đôi mắt Tạ Lăng bỗng nhiên sáng ngời. Đúng vậy, người đó có thể trốn Lan quý phi, lại có thể đùa giỡn nàng bên trong Tạ phủ, có lẽ có quyền thế ngập trời, nhưng chỉ có thể trốn ở góc tối, người như vậy, Tạ Lăng gõ đầu dùng sức suy nghĩ, nàng chỉ nghĩ tới mật thám hoặc ám vệ thôi. Chẳng lẽ, người thèm muốn nàng là một thái giám quyền cao chức trọng sao?! Sắc mặt Tạ Lăng trắng bệch, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Biếи ŧɦái là ai không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ là làm sao để giải quyết hắn. Nếu hắn không chịu lộ diện, vậy chứng minh là hắn có điều kiêng kị. Tuy không biết hắn kiêng kị cái gì, nhưng Tạ Lăng phải nắm chắt lấy nó làm lợi thế cho bản thân mình. Vậy bước tiếp theo là xem xét, xem điểm mấu chốt của hắn nằm ở đâu. Tạ Lăng lăn trên giường một cái, lặp đi lặp lại câu “Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.” Tuy bản năng tự vệ của Tạ Lăng nói cho nàng biết, không được tin bất kỳ lời nào của tên biếи ŧɦái kia, nhưng…… suy nghĩ tới những chuyện đã xảy ra một chút. Người này rất có bản lĩnh, có thể trực tiếp bắt nàng đi từ Tạ phủ, khiến nàng không có một chút cơ hội để cầu cứu. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ việc nàng mỗi ngày lo lắng hãi hùng, thì xác thật nàng vẫn yên bình ở trong phủ. Hơn nữa, nhớ lại cảnh tượng nàng bị ngất xỉu lúc ấy, tên biếи ŧɦái kia hình như vì đối phó với bọn hắc y bắt cóc nên mới dùng mê hương, khiến nàng bị ảnh hưởng. Những tên hắc y bị dính mê hương đó đều đã chết, mà nàng vẫn còn nguyên vẹn được đưa đến chỗ Lan quý phi. Nếu tên biếи ŧɦái kia không đưa nàng đến chỗ Lan quý phi…… Nàng mặc dù có thể gặp người cứu giúp ở ven đường, nhưng sự trong sạch lại không được chứng minh. Nghĩ như vậy, dù tên biếи ŧɦái kia có càn rỡ đến cỡ nào, thì những chuyện hắn làm chỉ mang đến lợi ích cho Tạ Lăng mà thôi. Có lẽ như lời hắn đã nói “Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng”, cũng có thể tin ba phần? Tạ Lăng dùng sức nuốt nước miếng. Giờ nàng chỉ có thể đánh cược. Tạ Lăng vẫn nhúng nước con hạt giấy kia rồi xé nát, sau đó tìm một tờ giấy trắng khác, suy tư một lúc lâu, mới viết hai câu lên tờ giấy, cũng xếp thành hình hạc giấy, lặng lẽ mở cửa sổ ra, đặt ở một góc không dễ thấy ngoài cửa sổ. Làm xong việc này, Tạ Lăng rót một chén nước ấm lớn, mới miễn cưỡng làm dịu nhịp tim đang hỗn loạn của mình. Đêm qua thức khuya quá, nàng thật sự chịu không nổi, nàng cuộn chăn thành một cái gối rồi ôm ngủ. Khi nàng tỉnh lại đã qua giờ ngọ, bụng Tạ Lăng đang reo vì đói, nàng bò dậy rửa mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ một cái. Quả nhiên hạc giấy mà nàng gấp kia không còn nữa. Tạ Lăng mấp máy môi. Lúc này mọi chuyện thật gió êm sóng lặng. Tạ Lăng dùng một ít đồ ăn, Tạ An Ý lại tới nữa. Lúc này hắn ôm tới một đống tạp ký du ngoạn, nói là bồi tội cho chuyện hôm trước, muốn đọc cho Tạ Lăng nghe. Chỉ tiếc hắn quá vụng về, dù nghĩ ra cách này để lấy lòng nàng, nhưng lại quên chuẩn bị trước, không có đánh dấu trước những đoạn thú vị mà đọc hết chương từ đầu tới cuối. Giọng nói của Tạ An Ý rất khô, hắn đọc sách với sức lực rất mạnh, không có một chút cảm nhận nào về vẻ đẹp của phong cảnh được miêu tả trong sách, thật không thú vị. Tạ Lăng nghe mà cảm thấy như có một con chim gõ kiến gõ vồ vập ở bên tai, nó còn muốn hỏi nàng là có nhẹ nhàng không? Có thoải mái không? Cảm giác đó thật sự khó miêu tả được. Tạ Lăng không thể không từ chối hắn. Nàng đưa nước trà tới trước mặt Tạ An Ý: “Đại ca, huynh nghỉ một chút đi.” Tạ An Ý đang hăng say, vừa định xua tay nói chuyện này thì có gì mà mệt mỏi, hắn không cần nghỉ ngơi, kết quả vừa quay đầu, đã thấy tỳ nữ của muội muội đứng ở bên cạnh, vẻ mặt như muốn che lỗ tai lại, biểu cảm không đành lòng nghe tiếp. Tạ An Ý sửng sờ, thầm nghĩ ngay cả tỳ nữ của muội muội cũng chịu không nổi, thì lỗ tai mảnh mai của muội muội tất nhiên càng không chịu được, chỉ là muội muội ngại ngắt lời mà thôi. Hắn ho "khụ" một tiếng rồi bỏ sách xuống, tuy hắn biết mình vướng víu nhưng vẫn không muốn rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]