Choạng vạng tối, khi sắp vào đêm, Tạ Lăng chui vào bên trong mành trướng của giường, nàng quấn chặt chăn, cuộn mình ở trên giường, chỉ để lại một khe hở để nhìn, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ra phía ngoài giường.
Ban ngày nàng đã nỗ lực ăn no ngủ đủ, dự trữ tinh lực để buổi tối tự mình bắt “Quỷ”.
Tạ Lăng đã quyết tâm, đêm nay dù có buồn ngủ đến đâu cũng không được chớp mắt một cái, nàng phải tìm được dấu vết mà tên biếи ŧɦái kia để lại.
Nàng đã chuẩn bị tốt các loại vật phẩm trong tay, có một thùng nước ớt cay, có một cái tấm đá đầy bột mì, chỉ đợi tên biếи ŧɦái kia xuất hiện, bằng bất cứ giá nào, dù không thể chế phục hắn, nàng cũng phải đè mặt hắn xuống tấm đá, sau đó đi treo giải thưởng khắp thành.
Ánh trăng lên cao, Tạ Lăng chờ rồi lại chờ, chờ mãi cũng không thấy một con mèo nào tới.
Nàng không ngừng véo chân của mình, mới khiến bản thân chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Đến khi ánh mặt trời mọc, bên ngoài cũng không có một chút động tĩnh nào.
Lúc này Tạ Lăng đã mê man, không ngủ được.
Cái đầu nho nhỏ ngập tràn câu hỏi lớn, tên quỷ kia sao lại không tới?
Hoàn Sinh theo thường lệ bưng khay rửa mặt vào, thấy Tam cô nương ôm hai chân đáng thương ngây ngốc, cằm gác trên đầu gối, mắt to chậm chạp chớp, phía dưới là quầng thâm đen xì.
Hoàn Sinh vừa đau lòng vừa nôn nóng, sau khi nói rất nhiều lời thì Tam cô nương của nàng ấy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485074/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.