Tạ An Ý nhìn bóng dáng tức giận của muội muội, sờ cái mũi, muốn khuyên nhưng lại không có lời nào để nói, sợ muội muội lại càng giận mình.
Hắn chỉ đành đứng lên, lén lút đi ra ngoài trước.
Vóc dáng cao lớn lại cẩn thận không dám phát ra tiếng động.
Sau khi hắn rời khỏi đây, Hoàn Sinh đi vào thấy Tạ Lăng không vui mà nằm nghiêng, vừa quạt gió cho nàng vừa nhỏ giọng nói: “Khi Đại công tử đi ra ngoài, thần sắc có hơi lạ?”
Nói đúng hơn là xám xịt.
Nhưng Hoàn Sinh đương nhiên không thể dùng từ này để miêu tả một vị chủ tử khác ở trước mặt chủ tử của mình được.
Tạ Lăng biết mình không được sủng ái lại bày ra sắc mặt cho đại ca nhìn, đây gọi là lên mặt, đắc ý vênh váo. Chẳng lẽ cho rằng đối phương đến thăm mình một chút, là thật sự đặt mình ở trong lòng sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Nhưng nàng thật sự không kiềm chế được ngọn lửa xấu xa trong lòng mình.
Nàng chỉ là đang giận chó đánh mèo mà thôi, bởi vì tên biếи ŧɦái kia khiến nàng bất an, không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tạ Lăng phiền muộn nhắm mắt lại.
Nàng muốn thừa dịp ngủ nhiều hơn một chút vào ban ngày.
Trong sân hoàng cung, người đi đường không dám cao giọng, bức tường đỏ và ngói xanh tứ phía.
Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng cạnh bàn, gần như chắn một nửa ánh sáng từ ô cửa sổ.
Hắn nắm trong tay chiếc bút vẽ có kích thước bình thường, như một món đồ chơi được bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-xong-thanh-anh-trang-sang-cua-cac-lao-dai/485073/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.