Vừa về đến cửa nhà giao em trai cho Ngô Mãn Hương, người làm mẹ liền xông đến tát cho cậu ta một cái: "Mày gan lắm!"
Em trai Phùng Liễm Thần cuống cuồng trốn sau lưng anh, còn Ngô Mãn Hương vừa khóc vừa chửi rủa. Hàng xóm chạy đến can ngăn, hỗn loạn tung trời.
Phùng Liễm Thần liếc mắt nhìn ra, anh biết xe của Đàm Sĩ Chương ở cách đó không xa, y không xuống xe, chắc đang ở trong xe nhìn ra ngoài.
Một lúc sau, cha dượng đi tìm người ở ga tàu quay về, lại tặng thêm cho em trai một cú đá. Cả nhà loạn lên như nồi cám heo, cô dì chú bác nghe tin đều chạy đến, mỗi người góp một câu, toàn mang chuyện nhỏ nhặt lung tung ra nói.
Sau đó việc hai vợ chồng dạy dỗ con thế nào là chuyện riêng của hai người, Phùng Liễm Thần cũng không nói thêm gì nữa. Giữa anh và cậu em trai mà mẹ sinh sau này có khoảng cách thế hệ, nói không thân thì lại vẫn chung huyết thống, cùng chung một mẹ, anh không thể ngắm mắt làm ngơ. Nhưng nếu bảo phải thân thiết thì thật sự khó làm được, ở giữa còn có cha dượng và họ hàng bên phía cha dượng, có ở cạnh nhau cũng không thể thoải mái.
Vì vậy anh không ở lại ăn cơm, đi thẳng ra xe: "Xin lỗi, để anh phải chứng kiến cảnh này."
Đàm Sĩ Chương bảo không sao: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, lần trước đến nhà tôi, em đã thấy rồi đấy, cũng gần giống vậy thôi."
Y khởi động xe, lái qua hai con phố, đang tìm hàng quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021441/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.