Nghe vậy, Đàm Sĩ Chương trèo lên giường đè anh xuống, có ý đồ đen tối: "Quên thì quên thôi, bù lại một lần?"
Phùng Liễm Thần cười cười, tỏ vẻ không đồng ý, đẩy y ra. Anh co chân lên, đưa tay mò mẫm tháo vòng bạc kia ra. Không đeo kính, anh phải đưa lên mắt mới nhìn rõ, không giống hàng rẻ tiền sản xuất hàng loạt mua bừa ở ngoài, rất mảnh, chạm vào có cảm nhận tinh tế. Độ mở có thể điều chỉnh linh hoạt, hai đầu vòng được làm theo hình hoa huệ tây, bên dưới gắn chuông nhỏ bằng hạt gạo, cử động một cái sẽ kêu leng keng. Đeo ở cổ tay sẽ là trang sức, đeo ở mắt cá chân... thì là trang sức mang tính gợi tình.
Đàm Sĩ Chương nắm lấy tay anh, lấy lại vòng bạc, rồi lại đeo lên chân anh.
Phùng Liễm Thần nói: "Nếu mà quên, đeo lên công ty thì phiền lắm."
Đàm Sĩ Chương đáp: "Có kêu, không dễ quên được đâu."
Hai người chơi đùa thêm một lúc, rồi ngủ thiếp đi, đầu kề sát bên đầu.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời vừa hửng sáng, Phùng Liễm Thần vừa nhấc chân, chuông bạc liền kêu lên. Anh nhớ ra mình ngủ qua đêm ở đâu, quay đầu lại, Đàm Sĩ Chương đang nhắm mắt, một cánh tay vắt sang, đè nặng lên vai anh. Hôm qua tắm xong y còn mặc áo choàng tắm chứ không thay, cổ áo mở rộng để lộ đường nét cơ ngực săn chắc.
Phùng Liễm Thần đang thẫn thờ nhìn, Đàm Sĩ Chương vừa nhắm mắt vừa hỏi: "Muốn sờ không?"
Phùng Liễm Thần sửng sốt, Đàm Sĩ Chương nắm lấy tay anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021440/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.