Đàm Hạo Dương ngả người ra sau ghế, bắt chân chữ ngũ, vẻ mặt lơ đãng.
Phùng Liễm Thần thấy hơi buồn cười, các nhân viên lén gọi gã là "cậu hai Đàm" có vẻ cực kỳ chuẩn xác. Bây giờ thì hầu như không còn ai gọi như thế nữa. Tranh cãi về di chúc giống như một vở hài kịch đang dần chìm vào dĩ vãng, bầu không khí sống còn của thời đó đã nhạt nhòa dần. Với Phùng Liễm Thần, ngay cả việc anh chia tay với Đàm Hạo Dương cũng đã là việc nên được quên hẳn đi từ lâu.
Tuy Đàm Hạo Dương phản bội anh trước, thậm chí còn hãm hại anh, nhưng lúc đó anh đã quyết định nhẫn nhịn, chọn ở lại Đàm Thị, thì sau này cũng không có cách nào để tính toán chi li cho rõ ràng nữa. Mà nếu cứ phải giằng co thì lại có vẻ như anh vẫn còn quan tâm.
Dù vậy cũng không thể giả vờ như chưa từng xảy ra nhỉ , Phùng Liễm Thần thật sự không muốn ngồi đối diện Đàm Hạo Dương, bèn dựa lưng vào bàn làm việc đằng xa, cong môi cười nhẹ. "Mỗi người đều có cách làm việc riêng, cậu đến đây chỉ để nói về chuyện này thôi à, lẽ nào muốn học hỏi tôi?" Anh cười nửa miệng: "Không cần đâu, hơn nữa, tính tình của tôi cũng dễ làm phật lòng người khác." Thật trùng hợp, anh vừa nói câu này với Đàm Sĩ Chương cách đây không lâu. Đột nhiên, câu trả lời của y lại hiện lên trong tâm trí: "có rất nhiều người thích em". Thần thái và giọng điệu đều thể hiện rất tinh tế, Đàm Sĩ Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021442/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.