Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương quay lại, đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt thoáng lộ vẻ mệt mỏi. Không phải là thể xác kiệt sức, mà là kìm nén tận sâu trong lòng. Phùng Liễm Thần đứng ngoài quan sát mọi việc, không tiện nói gì.
Một bà cụ đi theo sau y, Đàm Ân Nhã gọi là bà dì. Đàm Ân Nhã vẫn chịu nghe lời bà dì này, ngày lễ lớn mà hai mẹ con cãi vã, đến nỗi để bà lão nghe được phải vội vàng chạy đến hòa giải. Bà xoa đầu Đàm Ân Nhã, lau mặt cho cô bé, dỗ dành xong rồi kéo cô bé về nhà mình đón Tết Trung Thu.
Phùng Liễm Thần đứng dậy chào, vẫy tay với Đàm Ân Nhã: "Hẹn gặp lại."
Đàm Ân Nhã tiễn anh ra cửa, hứa: "Anh cứ về đi, em sẽ chăm sóc Mimi thật tốt."
Đàm Sĩ Chương không đi cùng họ, y lái xe chở Phùng Liễm Thần về, dọc đường nói: "Xin lỗi, còn chưa ăn nổi miếng cơm."
Phùng Liễm Thần hiểu được: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cứ thả tôi xuống ở lối vào tàu điện ngầm phía trước, tôi sẽ tự về."
"Mẹ tôi đang ở nhà dì út, họ không cần tôi." Đàm Sĩ Chương không dừng xe. "Đi đâu nữa?"
"Đi đâu?"
"Ừ, còn chưa hết Trung Thu đấy, Ân Nhã sang nhà bà dì rồi, tôi phải làm sao? Chúng ta cùng đối phó vậy."
Phùng Liễm Thần khựng lại vài giây, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cũng chẳng rõ là muốn hay không muốn. Đối với con người hiện đại, nhất là những ai không có gia đình, ngày lễ truyền thống dường như là thứ mà ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021421/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.