Sau khi cúp máy, Phùng Liễm Thần nói: "Chê cười rồi."
Đàm Sĩ Chương vặn lại: "Có gì mà phải chê cười?"
Phùng Liễm Thần không trả lời, cũng không giải thích gì.
Vì nhiều lý do, anh chưa từng công khai với gia đình, thế nên vẫn phải liên tục ứng phó với những cuộc xem mắt ép buộc này. Để người biết rõ khuynh hướng tính dục của anh như Đàm Sĩ Chương nghe được, có thể y sẽ cho rằng anh bịt tai trộm chuông, là kẻ hèn nhát.
Nói một cách chính xác, gọi là hèn nhát thì không đúng. Phùng Liễm Thần hiện giờ đã hoàn toàn độc lập cả về kinh tế lẫn cuộc sống, không còn dựa dẫm vào cha mẹ nữa, thực ra họ chẳng thể làm gì được anh. Chẳng qua là nếu anh nói ra, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tranh cãi và cằn nhằn, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền phức. Mỗi người đều có gia đình riêng của mình, vốn cũng không có nhiều tâm trí để quan tâm đến anh, thà rằng qua loa cho xong chuyện.
Khi Đàm Sĩ Chương bắt đầu vỗ lên cánh tay, Phùng Liễm Thần nhận ra ngay. Vào những đêm hè, đặc biệt là ngoài trời, muỗi là một tai họa. Anh đã phun thuốc diệt côn trùng trong sân nhà mình nên hai người mới không bị muỗi đốt khắp người, nhưng không thể diệt trừ hoàn toàn.
Phùng Liễm Thần đứng dậy, quen tay lấy lọ thuốc chống muỗi trên bệ cửa sổ, không đưa cho Đàm Sĩ Chương mà cúi xuống tự tay xịt cho y.
Dầu gió nằm trên kệ bên cạnh, Đàm Sĩ Chương cầm lấy, cảm ơn rồi quay đầu lại nói: "Nhắc mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021422/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.