Cúp máy rồi xem giờ, thật ra anh mới chỉ ngủ chưa đầy nửa tiếng, Phùng Liễm Thần vào phòng ngủ, ngủ thêm một giấc.
Sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm, lòng lo lắng về đường ống nước trong sân nên không ngủ thêm được, đành miễn cưỡng bò dậy kiểm tra. Ước chừng mình có thể tự sửa được, anh bèn đi mua vài món đồ kim khí gần đó, mượn cờ lê và các dụng cụ khác từ văn phòng quản lý, thay quần áo rồi bắt đầu làm.
Đàm Sĩ Chương đến vào khoảng thời gian này. Lần trước y đã đăng ký ngoài cổng khu nhà, bảo vệ có hồ sơ nên cho xe của y vào thẳng. Trong tiếng chim hót líu lo, một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài hàng rào, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua khe hở, dò xét bên trong.
Phùng Liễm Thần cảm nhận được, mở cổng sân cho người vào, Đàm Sĩ Chương phải bật cười: "Làm sao thế này, lũ lụt à?"
Phùng Liễm Thần nhắc nhở y cẩn thận dưới chân: "Đường ống nước có vấn đề, đang thay mới."
Đôi giày da sáng bóng đó bước qua nền đất ẩm vào trong, không để ý việc bị lấm bùn, Đàm Sĩ Chương nhìn quanh, sân vẫn trống trơn như lần trước đến. Y hỏi Phùng Liễm Thần: "Hôm nay không phải là Trung thu sao, cậu nhớ nhà thế, sao không về?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười, giơ hai bàn tay dính đầy rỉ sét lên: "Sao anh không về nhà mình nghỉ lễ đi?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Sẽ về ăn trưa, tiện đường ghé qua mang mèo của cậu theo cùng."
Phùng Liễm Thần nói: "Mèo không ở nhà tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021420/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.