"Khi đó tôi bị lôi vào góc, trả giá với người bán đó rất lâu, chúng tôi mất ít nhất hai tiếng đồng hồ chỉ để cò kè mặc cả."
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc sô pha, Phùng Liễm Thần kể: "Dù sao thì công ty cũng cần kiểm soát ngân sách, hàng có tốt đến đâu cũng không thể để đối phương tùy ý ra giá, đòi bao nhiêu thì trả bấy nhiêu được. Tôi nhận thấy người đàn ông này khác với những thương nhân khác trong chợ, cực kỳ luộm thuộm, trong kẽ ngón tay dính đầy muội đen, mu bàn tay thô ráp như giấy nhám, nhìn là biết người lao động chân tay quanh năm. Vì vậy, anh ta có thể chỉ là một công nhân chịu trách nhiệm sàng lọc đá thô trong mỏ. Ở nơi đó, toàn bộ hoạt động buôn bán đá quý đều do những người giàu ở địa phương kiểm soát, về cơ bản, họ độc quyền hầu hết các loại đá đầu nguồn, người mua nước ngoài như chúng ta thường chỉ mua hàng từ họ. Còn những người lao động không có vốn, không có mối quan hệ, thậm chí không nói được mấy chữ tiếng Anh thì chỉ có thể bán hàng cho họ với giá thấp. Dù ngày ngày đào đá trong bùn, cuối cùng cũng chỉ kiếm được vài ngàn rupee, đủ cho gia đình ăn vài bữa cơm."
Đàm Sĩ Chương kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của anh.
Phùng Liễm Thần kể tiếp: "Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi người đàn ông mà tôi gặp phải giấu giấu giếm giếm, anh ta lén lút vào trong thành phố để bán hàng. Nhưng tất nhiên là chúng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021396/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.