Bên cạnh phố quán bar là một dãy nhà hàng có quy mô hoành tráng. Đi ngang qua một nhà hàng lớn trên phố, bất ngờ gặp một bóng người quen thuộc.
Phùng Liễm Thần dừng bước, cùng lúc đó, Đàm Sĩ Chương quay đầu lại, cũng ngạc nhiên nhướng mày: "Trợ lý Phùng, tình cờ thật."
Y vốn đang đứng trên phố, khi họ nhìn thấy nhau thì đã ở khoảng cách rất gần, không kịp tránh mặt.
Đầu óc Phùng Liễm Thần nhanh chóng tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo như chưa từng đụng đến rượu: "Sếp Sĩ Chương."
Trương Viễn Sơn tụt lại phía sau, lẩm bẩm: "Gặp phải lãnh đạo? Cái số gì thế này, sao hả, bất tiện phải không, tôi rút lui trước?"
Từ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, Đàm Sĩ Chương ôn hòa nhìn họ.
Phùng Liễm Thần nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Cậu về đi, trên đường cẩn thận."
Trương Viễn Sơn biết điều, chân như bôi dầu, chạy biến trong nháy mắt.
Đàm Sĩ Chương có vẻ vừa mới hẹn ai đó, đang để tài xế đưa khách về. Vị khách kia thì say xỉn, khua tay múa chân, ăn nói lung tung, tài xế đỡ người nhưng nhất thời cũng lúng túng. Đàm Sĩ Chương đích thân đưa tay chắn nóc xe để tránh cho người kia đập đầu vào.
Phùng Liễm Thần đón ý, vội tiến lên giúp đỡ. Ba người đàn ông mới có thể đưa gã say rượu vào trong an toàn.
Tài xế đạp ga lái xe đi, Đàm Sĩ Chương dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi không làm việc, nét mặt của y trông nhu hòa hơn hẳn, như thể được lọc qua bộ lọc ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-toi-dac-luc-hoang-dong-ta-luan/5021395/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.