"Còn thương nó thì nói, ngồi chung một bàn nó cũng chẳng dám hó hé gì đâu. Luân là chồng của bà Hai, nó là chồng của người khác rồi! Em là đang vì nó mà bỏ ăn đấy à?"
Tôi nghe mà thấy buồn cười, Luân hóa ra năm đó bỏ tôi đi để cưới cái bà chị Hai của cái nhà này, làm chồng người giàu rồi chửi tôi nghèo kiết xác đây mà. Má nó, tôi mà biết thì tôi đã chố thêm vãi phát nữa vào đầu Luân rồi.
Mà chả liên quan, nói thương thì thương, có thích thì thích, nhưng chuyện đã là chuyện của hai năm trước, cái trái tim này đã bị Phúc làm cho nguội lạnh thì còn thương Luân sao nổi. Tính ra năm đó anh gieo cho tôi hi vọng rồi biến mất tăm, tôi còn chưa chửi anh là may rồi.
Anh chẳng biết tôi tủi nhục như thế nào cả, bị người mình thích nói mình là người mất đời con gái, nói là kẻ nghèo rồi hất bỏ tình cảm của tôi... Giờ đây Phúc là chồng, mà anh còn nói ra những lời như thế, anh...đang nghĩ não tôi đang úng nước để chọn bước lại vết xe đổ hay sao?
Tôi không buồn nói, im thin thít rồi không nhìn anh luôn.
"Lơ anh à?"
Ơ hay, lúc thì gọi anh, lúc thì gọi tôi. Lạc mềm buộc chặt tôi càng ghét anh hơn, thà làm kẻ thù còn hơn đấy. Thấy tôi vẫn không trả lời, anh lại thở dài, rồi đi luôn.
Vừa hay, đúng ý tôi. Chắc anh đi xuống dưới ăn, chứ nhịn đói thì chết sớm... Thật thì tôi cũng đói đói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tinh/3469140/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.